Danh mục

Rút Lui

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 104.88 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

chúng ta quen nhau và yêu nhau từ khi nào, em cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng thôi, chúng ta yêu nhau không cần lý do. Anh vẫn thường ăn chè ở quán em mà. Cả ngày lẫn đêm, lúc nào em bán hàng là anh đến. Anh ngồi trên ghế ngắm trộm em,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Rút Lui Rút LuiTác Giả: Đông Phương Lăng TiêuThể Loại: Truyện NgắnTrạng Thái: Đã hoàn thành.Rating: all.Chúng ta quen nhau khi nào nhỉ?Chúng ta yêu nhau như nào nhỉ?Em không nhớ.Em là một cô bé bán hoa quả, anh là một đại ca. chúng ta quen nhau và yêu nhau từkhi nào, em cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng thôi, chúng ta yêu nhau không cần lý do.Anh vẫn thường ăn chè ở quán em mà. Cả ngày lẫn đêm, lúc nào em bán hàng là anhđến. Anh ngồi trên ghế ngắm trộm em, người ngoài nhìn vào không bao giờ hay biết.Chỉ có em hiểu thôi. Anh ngồi gọi đồ uống như một người khách bình thường, trônganh cũng bình thường như hằng bao nhiêu người khách bình thường khác. Nhưng đốivới em, anh lại vô cùng đặc biệt. Anh giải thích đi! Có vị khách nào ngồi lì cả buổisáng chỉ để ăn một cốc sấu dầm không? Anh ăn lâu kinh khủng ấy. Tuy rằng anh chưatừng nói câu nào với em ngoài câu: “Cho anh một ly nước” hoặc”ly chè”, nhưng conmắt anh thì đã tố cáo tất cả. Em không khó chịu, em cũng chẳng giận anh hay cho anhlà một kẻ háo sắc. Em chỉ thấy buồn cười, anh to cao, đẹp người, gan to bằng trời, vậymà chỉ một câu ngỏ lời với em mà anh không dám. Em cũng chẳng nhắc anh, emmuốn đợi. Có anh ngồi ở đó, em cảm thấy yên tâm nhiều. Anh như một người vệ sĩluôn âm thầm bảo vệ, mặc dù chưa hề nói ra. Một buổi không có anh, em bất giác cảmthấy lo lo, trống vắng lắm, cứ bứt rứt không yên lòng.Đôi lúc thấy anh đuổi đánh nhau ngoài cổng chợ, em lại thở dài. Bản tính giang hồcủa anh chưa bao giờ thay đổi. Anh tung chân đá thằng này, đạp thằng kia rồi lại sàvào quán lấy một ly nước uống, uống xong lại xông ra đánh tiếp. Em không vui chútnào luôn ấy, nhìn anh đánh đẹp thật, nhưng làm em bực mình.−Sao cho anh ít vậy?−Vì hôm nay anh đánh nhau không ngoan.Anh phì cười, nụ cười chết người. Anh bỏ tất cả số nước ấy vào miệng rồi xông ra,trông anh hùng dũng như một vị chiến thần vậy.Sáng nay có thằng vào mua táo. Nó nhặt nhặt chọn chọn, rồi chỉ cho em lấy một quảtáo trên sạp. Em nhìn thấy anh hơi cau mày, nhưng em cũng đưa tay ra lấy táo cho nó.Nhưng bàn tay em vừa chạm vào trái táo, thằng cha ******** đã lân lên sờ tay em.Nó buông một câu láo không chịu được:−Tay em gái trắng quá, cho anh một chút được không?Em sợ hãi rụt tay lại. Liếc nhìn khuôn mặt anh lúc ấy thật đáng sợ. Anh chẳng nóichẳng rằng, đứng phắt dậy. Tiện tay, anh liệng luôn một cùi chỏ vào giữa mặt thằngkia làm nó ngã dúi dụi trên mặt đường.−Đồ mất dạy−anh gầm lên.−Thằng chó! Mày chờ đấy! − thằng kia lồm cồm bò dậy, hăm he mấy câu rồi chạythẳng.Có anh bên cạnh em cũng an toàn đúng không? Anh bảo vệ em theo cách của anh. Emnhìn thằng cha kia chạy thục mạng mà thấy buồn cười. Hình như nó còn nghển cổ lạinhư **** thầm anh gì đó. Từ đấy trở đi, có ai vào mua hàng, anh đều là người lấy, emkhông mó tay vào nữa.Rồi bất ngờ anh rủ em đi chơi bi a.−Sáng nay em có rảnh không?−Sao ạ?−Đi chơi với anh một lát!−Đi chơi ấy ạ? −Em ngạc nhiên, nửa như muốn nhận lời, nửa lại phân vân.−Không sao! Nếu em không thích thì thôi.Anh bước đi thẳng. Em đứng trân trân ở đấy, mặt đần ra. Không hiểu sao lúc ấy em cứmuốn vùng lên ôm chặt lấy anh, giữ anh ở lại. Chẳng kịp suy nghĩ nữa, em hét to:−Có mà! Cho em đi với.Anh ngoảnh lại cười rất tươi, cũng từ lâu lắm em đã không còn cảm thấy anh đáng sợnữa rồi. Anh quay lại giúp em dọn quán. Nắng hôm nay đẹp quá, em ngồi sau xe anhmà cũng cảm giác được những cơn gió mang hương hoa thơm nồng mát rượi. Hoa haylà anh đấy, em không phân biệt nổi.Phải công nhận là anh chơi tài thật. Thực ra cũng chỉ có anh với mấy đứa đàn em củaanh chơi, còn em chỉ đứng cạnh bàn mà vỗ tay cổ vũ. Em vỗ hăng lắm, hăng đến nỗicả tiệm bi a phải quay lại nhìn. Hình như có một đứa vừa nhìn thấy anh.−Đại ca! Nó kia kìa!Tiếng kêu khản đặc ấy làm em giật bắn. Em đã nghe thấy rồi. Mặt em tái đi trong khianh vẫn thản nhiên như chưa từng có gì vậy.−Tưởng ai hóa ra Thành Vương. Mày có biết mày mới động vào ai không?Anh quay lại, vẻ mặt đầy thách thức:−Muốn gì?−Muốn gì này!Bốp!Em hét lên, nước mắt bỗng bật ra thành dòng. Anh loạng bám lấy thành bàn, đưa taylau máu trên miệng. Mắt anh đảo về phía em, em chỉ mong anh đừng có để ý đến sựthảm hại trên khuôn mặt em lúc ấy. Anh đứng tựa bàn nhìn em 3 giây. 1…2…3. Anhđột ngột xoay người giáng thẳng một cú đấm mạnh như búa bổ vào mặt đối phương.Hai thằng khác chạy lên tiếp ứng, Anh chống hai thay lên hai cái bàn bi a khác, bằngmột cú song phi cước, anh đá bật cả hai thằng về phía sau. Lại một tên, một tên nữalao lên. Bốp! Hình như anh vừa ăn đòn. Em nhắm chặt mắt lại không dám nhìn nữa.Em đứng trơ trọi lại một mình. Hai chàng trai đứng cạnh em ban nãy cũng vừa lao vàovòng chiến. Em ngồi bệt xuống góc tường bịt tai cố gắng không nghe mấy tiếngchoảng nhau dữ dội.−Chúng mày được đấy! − Tiếng nói run rẩy làm em bừng tỉnh. Mấy tên ban nãy lụctục kéo nhau rút ra khỏi quán. Anh quay lại tìm em, tiếng em nhỏ như tiếng dế, em sợquá, anh ...

Tài liệu được xem nhiều: