Một bàn tay mịn màng, những ngón tay dài và thon đưa về phía nó, vuốt lên tóc nó thật nhẹ. Chàng đưa tay ôm nó vào lòng, nó dụi dụi đầu vào lòng chàng... 1. Trời sắp vào hạ, những cơn mưa phùn mang theo tiếng ve sầu kêu râm ran làm con người ta mệt mỏi và chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm, nệm êm. Điều này cũng không ngoại lệ với nó – cái con bé mê ngủ hơn bất cứ điều gì khác.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sắc màu mùa hạ Sắc màu mùa hạMột bàn tay mịn màng, những ngón tay dài và thon đưa về phía nó, vuốt lên tóc nóthật nhẹ. Chàng đưa tay ôm nó vào lòng, nó dụi dụi đầu vào lòng chàng...1. Trời sắp vào hạ, những cơn mưa phùn mang theo tiếng ve sầu kêu râm ran làmcon người ta mệt mỏi và chỉ muốn vùi mình vào chăn ấm, nệm êm. Điều này cũngkhông ngoại lệ với nó – cái con bé mê ngủ hơn bất cứ điều gì khác.Một bàn tay mịn màng, những ngón tay dài và thon đưa về phía nó, vuốt lên tóc nóthật nhẹ. Chàng đưa tay ôm nó vào lòng, nó dụi dụi đầu vào lòng chàng. Thậttuyệt, thật ấm áp và nó còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim của chàng. Nhưng… nóchưa biết chàng là ai, xung quanh chàng phát ra những tia sáng làm nó lóa cả mắt,nó ngẩng đầu lên, dụi mắt để nhìn khuôn mặt chàng trai đang bên cạnh nó…- Dậy! Có biết mấy giờ rồi không hả? Con gái con đứa gì mà ngủ như heo.- Hôm nay chủ nhật mà, cho con ngủ thêm một tẹo nữa thôi.Con Rota thừa dịp nhảy phóc xuống giường, thoát khỏi cô chủ hung ác dùng thânmình yếu ớt của Rota làm gối. Rota là con mèo mà nó đang nuôi, không quá to,không quá bé nhưng Rota có bộ lông đặc biệt, trên bộ lông trắng toát của con mèolà những đốm đen tạo thành hình một con mèo khác, ngộ nghĩnh và rất lạ mắt.Đấy, người vừa la inh ỏi và nện cái cán chổi vào người nó chính là “ma ma tổngquản” của gia đình nó. Vừa lúc nó mơ đến đoạn ngước mặt lên nhìn chàng thì trêntrời rơi xuống một cành cây to đè vào nó, hóa ra là cái cán chổi của mẹ. Nó xoaxoa chỗ đau rồi cũng phải mắt nhắm mắt mở tung chăn để tránh những trận đòntiếp theo của “ma ma tổng quản”.Lắm lúc nó nghĩ, làm con một chẳng sung sướng tẹo nào, nhất là khi nó không phảilà một cậu quý tử hay đích tôn gì gì đấy, mặc dù ba mẹ vẫn cưng nó, nhưng cũngchẳng nương tay nếu nó không chịu làm-con-ngoan. Dĩ nhiên, nó không phải làcông chúa. Làm gì có cô công chúa nào chẳng thích mặc váy bao giờ, lại còn suốtngày bị ăn cán chổi? Không-hề-có. Thế mà nhiều khi ba nó đi nhậu về, cứ: “Côngchúa của ba đâu rồi?”, “Công chúa rót cho ba cốc nước!”, “Công chúa học bài rồiđi ngủ sớm”…- Dậy rồi đó hả? Con gái gì mà ngủ nướng khiếp, sau này “ống chề” cho coi.Đang ngồi vuốt ngược lông đuôi Rota, nó đưa mắt theo tiếng nói mà tai đã thu vềđược, thì ra là tên hàng xóm nhà bên cạnh. Mang tiếng là hàng xóm, nhưng thật ramột tuần nó chỉ gặp hắn có một lần vào ngày chủ nhật, vì hắn không học ở đây màở thành phố, cuối tuần mới về nhà. Hắn cũng không phải con của bác Minh, vì conbác ấy đã có vợ, có chồng hết rồi. Nó không quan tâm lắm, vì dù sao hắn cũng xuấthiện chẳng nhiều trước mặt nó, thế mà sáng nay trái gió trở trời thế nào, hắn lạiphán một câu như là quen thân lắm rồi.- À vâng! Em ế cũng không liên quan gì đến “chú”!Vẻ thoáng ngạc nhiên hiện trên mặt hắn, nhưng rồi hắn lại nở một nụ cười vừa đủcho nó biết “cũng bình thường thôi”.- Thì “chú” có nói gì đâu, chỉ tại lúc nào “chú” cũng nghe thấy tiếng mẹ em la nênchú đoán số em sau này thế thôi.Nó xì môi, nhọn mỏ rồi ôm Rota vào nhà, đúng hơn là nó không thèm chấp cái kẻvơ đũa cả nắm, hắn thì một tuần xuất hiện có một ngày, thế mà dám phán “Lúc nàocũng nghe thấy tiếng mẹ la” như đúng rồi. Sau lưng nó, có người đưa tay đẩy cặpkính cận lên, cười hiền.2. - Mày nghe tin gì chưa?- Tin gì? - Nó ngáp ngắn ngáp dài đung đưa người trên chiếc ghế xoay khi ngheLinh - nhỏ bạn thân học chung lớp - hỏi với vẻ nghiêm trọng.- Mai trường mình có thầy cô thực tập về đấy!- Thật hả? - Nó ngồi bật dậy, mắt long lanh như có nước - Học ở trường hai nămtrời rồi, lần đầu tiên tao được nghe cái tin tuyệt vời này.- Sao mày thích có giáo viên thực tập thế? Tao lại chẳng thích, biết đâu có cô nàoxinh xinh, Hoàng của tao lại đem lòng tương tư thì khổ tao lắm. - Linh thở dài.Hoàng là lớp trưởng lớp nó và cũng chính là đối tượng Linh đang thích đơnphương.- Sao mày chậm tiêu thế, có giáo viên thực tập về thì mình được chơi nhiều hơn,học ít hơn, lại có khi còn ăn liên hoan với tiệc tùng liên miên cho xem. - Nó đưatay chống cằm rồi cười khoái chí khi tưởng tượng ra viễn cảnh của những thángngày ăn chơi không cần học.- Trời ơi, sao tao lại chơi với cái đứa có tư tưởng mục nát như mày nhỉ? May màthời này chứ thời xưa chắc nước mình không chống nổi giặc dốt nếu có mặt mày.Chúng nó kết thúc buổi nói chuyện bằng một đĩa xoài chấm muối ớt chua ngọtngon đến ngất ngây.3. Buổi sáng đầu tuần bao giờ cũng đẹp, nó bước xuống giường cũng phải cân nhắcxem đặt chân nào xuống thì gặp hên cả tuần, rồi ăn sáng nhai bên nào trước thìkhông bị vạ miệng trong một tuần, rồi đi ra đường gặp những ai nên nhìn và cười,gặp ai nên tránh và làm lơ... nói chung nó là một đứa không sợ trời, không sợ đất,chỉ sợ gặp vận đen. Thế nên cứ tin vào câu: Có kiêng có lành của ông bà ta hồixưa mà quyết.Cũng giống như nó, đa phần các thành viên trong lớp đều háo hức đón chờ đội ngũthực tập sinh vào lớp. Dẫn đầu là cô giáo chủ nhiệm người Huế với giọng n ...