Danh mục

Sao lấp lánh

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 117.02 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Nhiều đứa bạn cứ hỏi đùa tôi rằng: “Tại sao mày tên Sao mà chẳng lấp lánh như sao?”. Ừ thì đấy, tôi tên Sao, nhưng trông tôi đen nhẻm, người lại lùn tịt và dĩ nhiên, luôn là một đứa bị xem là tối tăm nhất của xã hội 10A2 bởi cái tính lầm lì, ít nói. Hồi lớp 1, tôi đã từng hỏi mẹ vì sao lại đặt tên tôi là Sao, mẹ chỉ cười rồi bảo: “Đặt tên có ý nghĩa, nói ra thì không còn ý nghĩa nữa con à!”, lúc đó tôi chỉ “à” một...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sao lấp lánh Sao lấp lánhNhiều đứa bạn cứ hỏi đùa tôi rằng: “Tại sao mày tên Sao mà chẳng lấp lánh nhưsao?”.Ừ thì đấy, tôi tên Sao, nhưng trông tôi đen nhẻm, người lại lùn tịt và dĩ nhiên, luônlà một đứa bị xem là tối tăm nhất của xã hội 10A2 bởi cái tính lầm lì, ít nói.Hồi lớp 1, tôi đã từng hỏi mẹ vì sao lại đặt tên tôi là Sao, mẹ chỉ cười rồi bảo: “Đặttên có ý nghĩa, nói ra thì không còn ý nghĩa nữa con à!”, lúc đó tôi chỉ “à” mộttiếng ra vẻ hiểu, nhưng trong lòng thì cứ luôn canh cánh một nỗi chờ mong. Cuốicùng tôi quyết định đi hỏi bố.- Tên Sao của con có ý nghĩa như thế nào hở bố?- Nó là niềm tin và hy vọng cho những điều tốt đẹp đến với con đấy con gái rượucủa bố ạ.Thật ra thì tôi không thích bố gọi tôi là con-gái-rượu, nhưng thôi, vì bố đã giải đápnỗi chờ mong của tôi nên tôi cười toe toét với bố, vẻ hý hửng vì có một cái tên rấtư là ý nghĩa.Nhưng thật trớ trêu, hình như điều mẹ tôi nói là đúng, tên có ý nghĩa mà nói ra ýnghĩa thì sẽ không còn ý nghĩa, nói đúng hơn là nó sẽ không linh nghiệm nữa.Càng lớn tôi càng xấu xí đi. Mái tóc lúc bé thẳng và đen thì bây giờ lại vừa xoăn,vừa cháy nắng. Răng lúc bé đều như bắp thì nay - sau khi trải qua quá trình rụngrồi lại mọc, nó chồng chéo lên nhau và còn miễn phí cho tôi thêm một cái răngnanh. Làn da trắng mịn mà ngày xưa ai cũng muốn có thì ngày nay đã ngăm đen,nhiều lúc ngắm mình trong gương, nghe bố tôi an ủi: “Ngăm ngăm da trâu, nhìnlâu thấy đẹp con gái à!”, tôi khóc không ra nước mắt. Nhưng dù sao tôi vẫn đãsống được 15 năm rồi, và chưa bị sứt mẻ gì ngoài quá trình biến đổi thê lương làmnhững nét đẹp thời ấu thơ của tôi trốn đi đâu mất.Rồi khi lên cấp ba, điểm lên mình bộ áo dài trắng tinh, tà áo dài thướt tha, đu trênđôi giày cao gót 5 phân, tôi bỗng òa khóc vì chẳng như lời đám bạn cấp hai của tôivẫn bàn tán, rằng con gái lên cấp 3 mặc áo dài sẽ đẹp hơn, sẽ duyên dáng hơn khiđi giày cao gót. Tôi vẫn thế, mà hơn nữa, màu trắng của áo dài càng tôn lên cái lànda bánh mật của tôi, làm sao mà không khóc vì cái nỗi thất vọng đang ngập tràntrong tôi cho được. Cuối cùng, để mọi thứ không trở nên kệch cỡm, tôi quyết địnhkhông đi giày cao gót, cũng chẳng hy vọng nét đẹp từ chiếc áo dài, tôi lầm lũi bướcvào cổng trường cấp 3, chọn cho mình chỗ ngồi ở cuối góc lớp. Tôi nhận ra mộtquy luật chọn chỗ ngồi, đó là những đứa thuộc dạng không nhận ra giá trị nổi bậtcủa bản thân thì sẽ chui rúc ở cuối lớp. Ngoài tôi ra thì còn ba đứa khác nữa, mộtcô bạn lười học chỉ thích ngủ, một cậu bạn thích chơi hơn học và kẻ ngồi cùng bàntôi đây - lầm lì, ít nói hơn cả tôi. Lần đầu tiên tôi bắt chuyện với hắn là sau mộttháng vào học chung lớp, đó là lúc tôi để quên cái gọt bút chì ở nhà và bút chì củatôi thì đang bị gãy, dĩ nhiên thời giờ mà vẫn dùng bút chì gọt thì chỉ còn sót lạinhững thành phần hiếm hoi kiểu như tôi… và hắn. Liếc qua bên cạnh, tôi thấychiếc bút chì gọt trên bàn, vận dụng trí thông minh của mình tôi phân tích ra ngayhắn có gọt, bởi trông cái ngòi bút rất nhọn và mượt mà. Tôi phải mấp máy môi gầnchục lần mới thốt lên tiếng lí nhí.- Ấy ơi! Tên gì thế? - Phép lịch sự ban đầu muốn mượn đồ là phải hỏi tên.- Việt!Vì cậu ta nói cũng khá nhỏ nên tôi phải ngập ngừng một hồi rồi mới hỏi tiếp.- “Việt” Nam Hồ Chí Minh á?Hỏi xong tôi chột dạ, biết mình vừa hỏi ngu nên mặt với tai đỏ như đang được luộctrong nước 90 độ, hắn liếc qua tôi một cái rồi thản nhiên hỏi lại.- Ấy tên Sao à?Tự dưng tôi giật thót một cái. Hắn biết tên tôi? Không thể tưởng tượng nổi trongkhi tôi còn không nghe rõ tên hắn thì hắn đã biết tên tôi. Tôi gật đầu nhanh rồi ngồixích lại gần hắn, tỏ vẻ khẩn thiết:- Cho tớ mượn cái đồ gọt được không?Hắn gật đầu rồi lôi trong cặp ra chiếc gọt bé bé, xinh xinh hình bọ cánh cam đưacho tôi. Tôi nhận lấy và liếc nhìn hắn, da trắng, mũi cao, mắt sâu, lông mày đậm,mỗi tội tóc cũng hơi xoăn và tôi ghét tóc xoăn. Nhưng dù sao thì hắn là người bạnđầu tiên trong lớp cấp 3 của tôi. Bạn theo kiểu mượn đồ và hỏi tên, sau đó thì lạirơi vào trạng thái im lặng như trước, rất nhiều ngày sau đó cũng không nói chuyệnvới nhau. Thế giới này sẽ bị im lặng đè chết nếu sinh ra toàn những đứa như tôi vàhắn mất thôi.Ngôi sao không lấp lánh là tôi đây vẫn tiếp tục cuộc đời của một con ong chăm chỉ.Trưa đi học, chiều về nhà đều đặn, không la cà cũng không cúp tiết. Dĩ nhiên tôibiết, đó là quy luật của học sinh mới ngu ngơ bước vào môi trường mới, ban đầungoan ngoãn, sau dạn dần đều và cuối cùng là đủ thứ chuyện xảy ra bởi những côcậu học sinh ngoan như mèo. Và dĩ nhiên tôi cũng biết, tôi sẽ không như thế đâu,vốn dĩ tôi ở môi trường nào cũng sẽ là ngôi sao không lấp lánh nổi, cho nên việclàm mèo ngoan cả ba năm với tôi không khó, chỉ những đứa có khả năng phát sángthì mới vướng vào đồ thị hình sin, có đỉnh điểm và điểm chết, còn tôi “có lẽkhông”.Việt - vâng, đó đúng là tên của hắn - chiều nào cũng về sớm hơn tôi, lúc tôi còn ìạch leo từ ...

Tài liệu được xem nhiều: