Sáng thứ bảy hôm ấy trời thật đẹp. Sau đợt rét kéo dài kèm theo những đợt mưa phùn dai dẳng ẩm ướt và khó chịu, bỗng nhiên Hà Nội có được một ngày nắng ấm và khô ráo bất ngờ, dù trước đó người ta dự báo không khí lạnh từ phía bắc đang tràn xuống. Có thể vì thế mà phố xá như nhộn nhịp hẳn lên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
SAY NẮNG SAY NẮNGSáng thứ bảy hôm ấy trời thật đẹp. Sau đợt rét kéo dài kèm theo những đợt mưaphùn dai dẳng ẩm ướt và khó chịu, bỗng nhiên Hà Nội có được một ngày nắng ấmvà khô ráo bất ngờ, dù trước đó người ta dự báo không khí lạnh từ phía bắc đangtràn xuống. Có thể vì thế mà phố xá như nhộn nhịp hẳn lên. Nhiều người đã thaynhững chiếc áo ấm xẫm màu bằng những bộ cánh nhẹsặc sỡ hơn.Nắng ban mai yếu ớt, hoe vàng. Gió thổi nhẹ làm những cành cây cao khẽ xaođộng như đang rùng mình muốn rũ sạch cái ẩm và những giọt nước nhỏ còn sót lại.Các điểm rửa xe tấp nập người vào ra. Trên ghế đá công viên các cụ già ngồi sưởinắng hoặc chơi cờ. Trẻ con nô đùa bên các thảm hoa trên vỉa hè những đường phốrộng mới mở. Có cảm giác như cả thành phố chợt bừng tỉnh sau giấc ngủ chập chờnsuốt mùa đông ảm đạm. Những tia nắng ấm đầu xuân làm mọi người bỗng thấy ngỡngàng, ngây ngất. Họ bước ra phố trong cái tâm trạng ngỡ ngàng ngây ngất ấy, ngơngác nhìn quanh như người từ tỉnh xa mới tới.Giáo sư N. là một người trong số họ. Tối qua ông ngủ muộn vì viết nốt bài báo chotờ tạp chí khoa học. Sáng dậy, còn nằm trong chăn, ông quyết định sẽ dành cả ngàyđọc cuốn sách chuyên ngành con gái vừa gửi từ nước ngoài về. Nhưng khi bước raban công để vươn vai, hít thở một chốc như thường lệ, ông chợt hiểu dự định củaông hôm nay sẽ không thực hiện được.Ba mươi phút sau, ông bước ra khỏi căn hộ tập thể mà ông thường đùa gọi là “hangchuột”. Bây giờ ông đang đi dọc phố Nguyễn Du, chỗ giáp hồ Thiền Quang. Mặthồ phẳng lặng, xanh trong, dưới ánh mặt trời rực rỡ trở nên sáng loáng đến chóimắt. Cố không suy nghĩ gì và bước thật chậm, ông dạo một vòng quanh hồ. Sau đóông rẽ vào một quán ca phê xinh xắn thuộc loại đắt tiền ở phố Hồ Xuân Hương, nơiông thong thả ăn bữa điểm tâm kèm theo một cốc vang đỏ và một điếu ba số. Ôngít khi uống rượu nhưng thuốc thì nghiện nặng và chỉ hút Thăng Long, loại thuốcông hút từ lâu và thấy thích hợp nhất, cả về hương vị lẫn giá tiền. Ông gọi hai thứtrên ở cái quán cao cấp này đơn giản vì muốn làm cái gì đó để nhấn thêm ý nghĩacủa một ngày như hôm nay, một ngày nắng đẹp, rỗi rãi mà ông tự cho phép mình“buông thả chút ít”, và “hưởng thụ cuộc sống” như bạn bè đôi khi vẫn nói. Rồi ôngđi tiếp, ít nhiều phấn chấn hơn nhờ cốc rượu và những ý nghĩ lạc quan về cuộc đời.Ông quay lại phố Quang Trung, qua Trần Bình Trọng rồi theo phố Quán Sứ đi tiếpvề phía Bờ Hồ.Ông vừa qua cái tuổi sáu mươi cuối năm ngoái, mặc dù bề ngoài trông trẻ hơnnhiều. Ba mươi năm dạy môn vật lý lý thuyết ở một trường đại học lớn của thủ đô,ông là một nhà nghiên cứu và chuyên gia đầu ngành có uy tín không chỉ trong màcả ngoài nước, một nhà giáo ưu tú được cả sinh viên lẫn đồng nghiệp kính trọng.Theo chế độ đáng lẽ ông phải nghỉ hưu nhưng Bộ linh động điều ông về một cơquan nghiên cứu, chủ yếu làm việc ở nhà. Hầu như đều đặn mỗi năm một lần ôngđược mời đi nước ngoài tham dự các cuộc họp hoặc hội thảo quốc tế thuộc ngànhmình.Trong giao tiếp, ông ít nói, khiêm tốn. Dưới con mắt một số người, ông có vẻ hơilạnh lùng, đạo mạo mặc dù thực ra tính ông giản dị, nhiệt tình và tốt bụng. Nhưphần lớn các nhà khoa học chân chính khác, ông không để ý mấy đến cuộc sốngbên ngoài mà chỉ chú tâm vào công việc. Có thể nói ông sống khá đơn điệu và buồntẻ, ít khi ra khỏi hang chuột của mình, trừ những trường hợp bắt buộc. Đi dạo phốnhư hôm nay lại càng hiếm. Vợ ông mắc bệnh ung thư vú chết cách đây hai mươinăm, để lại hai người con gái hiện đang làm việc ở nước ngoài, một ở Singapore,một lấy chồng, sống hẳn ở Canađa. Có thể vì quá say mê khoa học, cũng có thể vìnhững lý do khác không ai biết, từ ấy đến nay ông ở vậy nuôi con, không giao duvới một người đàn bà nào ngoài công việc. Mức lương giáo sư cộng các khoảnnhuận bút và thỉnh thoảng thêm tiền dự án thừa đủ cho cuộc sống giản dị của ônghiện nay, do vậy ông từ chối mọi khoản giúp đỡ của các con, trừ những cuốn sáchhoặc tạp chí chúng gửi theo yêu cầu.Thong thả bước đi dọc các phố Hà Nội lúc này, giáo sư N. cảm thấy mình quả đúngnhư con chuột lâu ngày ở mãi trong hang. Ông không ngờ cuộc sống quanh ôngthay đổi nhiều và nhanh đến thế. Bây giờ có dịp quan sát kỹ, ông nhận thấy conngười, cảnh vật và lối sống khác hẳn trước đây, và thầm vui vì điều đó.Như anh nhà quê lần đầu ra tỉnh, ông dừng lại khá lâu trước tòa nhà Hanoi Towertrên nền cũ nhà tù Hỏa Lò, còn ngước mặt đếm số tầng. Đếm lần đầu bị nhầm, ôngđếm lại lần nữa. Rồi ông đi tiếp, vui vui với việc làm trẻ con ấy của mình. Trướcđấy, ở chùa Quán Sứ, là nơi lần cuối cùng ông tới có lẽ cách đây hơn ba mươi nămcùng vợ nhân một dịp nào đó, ông ngạc nhiên thấy có rất nhiều thanh niên ăn mặchiện đại đang vừa vái lạy trước bàn thờ, vừa lẩm bẩm cầu xin thần phật. Trongnhững trường hợp khác, chắc ông đã khó chịu thầm trách họ còn trẻ mà mê tín,nhưng lần này thì ông thấy bình thường, thậm chí còn xem như biểu hiện của vănhóa tín ngưỡng. Ông cảm thấy ngườ ...