Danh mục

Sống thác với tình (Hồ Biểu Chánh)

Số trang: 74      Loại file: pdf      Dung lượng: 491.14 KB      Lượt xem: 14      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 8 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Hòn Phú Quốc là một hải đảo lớn nhứt thuộc về chủ quyền và nằm trong hải phận của nước Việt Nam từ xưa đến nay. Tuy chúng tôi chưa nghe một văn nhơn hay thi sĩ nào ngâm vịnh mà tán dương thắng cảnh của hòn nầy, song xem địa dư, đọc sử ký chúng tôi được biết dĩ vãng lịch sử của Phú Quốc rất vẻ vang, được thấy vị trí chiến lược rất trọng yếu, được hiểu nguồn lợi kinh tế rất phong phú, bởi vậy chúng tôi thường lưu ý, mặc dầu chưa để chưn hay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sống thác với tình (Hồ Biểu Chánh)Hồ Biểu ChánhSống Thác Với TìnhMục LụcThông tin ebookMở đầuChương 1 CON THƠ LÌA MẸChương 2 KẾT NGHĨA CHỊ EMChương 3 CHUNG NUÔI HAI TRẺChương 4 TÌNH YÊU THƠ NGÂYChương 5 LỬA TÌNH LẦN NGÚNChương 6 DÔNG GIÓ THÌNH LÌNHChương 7 ĐI Ở PHÂN VÂNChương 8 KẺ Ở NGƯỜi ĐIChương 9 ĐÂY TRÔNG ĐÓ ĐỢIChương 10 TRỞ VỀChương 11 CHẾT THEO NHAUChương 12 MẤY NĂM SAUThông tin ebook Tên truyện : Sống Thác Với Tình Tác giả : Hồ Biểu Chánh Nguồn : http://vnthuquan.net Convert : Bùi Xuân Huy (santseiya_TVE) Ngày hoàn thành : 27/03/2007 Nơi hoàn thành : Hà NộiMở đầuHòn Phú Quốc là một hải đảo lớn nhứt thuộc về chủ quyền và nằm trong hải phận của nước Việt Namtừ xưa đến nay.Tuy chúng tôi chưa nghe một văn nhơn hay thi sĩ nào ngâm vịnh mà tán dương thắng cảnh của hòn nầy,song xem địa dư, đọc sử ký chúng tôi được biết dĩ vãng lịch sử của Phú Quốc rất vẻ vang, được thấyvị trí chiến lược rất trọng yếu, được hiểu nguồn lợi kinh tế rất phong phú, bởi vậy chúng tôi thườnglưu ý, mặc dầu chưa để chưn hay ghé mắt lên hòn Phú Quốc.Cũng như ai, thuở nay chúng tôi chỉ biết Phú Quốc nằm trong vịnh Thái Lan, cách thị xã trấn Hà Tiênchừng bốn năm chục hải lý, nghĩa là kéo đường ngay không tới một trăm cây số ngàn. Gặp mùa gióxuôi, thuyền buồm từ Hà Tiên chạy chừng hai phần ngày thì ra tới, còn hiện giờ thì phi cơ bay có haimươi phút đông hồ.Theo quốc sử, thì hồi cuối thế kỹ 17, Mạc Cửu là một di thần của nhà Minh bên Trung Quốc, khôngchịu hàng phục nhà Thanh, người chở bốn bộ binh qua chiếm đảo Phú Quốc làm căn cứ mà dung thân.Dòm thấy xứ Chơn Lạp đang loạn lạc, người thừa dip mới đổ bộ vào lục địa chiếm luôn một vùngduyên hải Hà Tiên xuống tới mũi Cà Mau.Năm 1698, chúa Nguyễn ở Thuận Hóa sai cụ Nguyễn Hữu Cảnh đem binh vào dẹp loạn giùm cho vuaChơn Lạp, lập ra Hai Trấn là Trấn Biên Dinh tại Biên Hòa với Phiên Trấn Dinh tại Gia Định rồi didân đàng ngoài vào lập làng, lập xã, mà khai thác ruộng vườn. Mạc Cữu đã có lập đuợc bảy làng trongvùng Hà Tiên nên năm 1708, người mới đem cả phần đất nầy mà dưng cho chúa Nguyễn. Triều đìnhbèn lập Hà Tiên thêm một trấn nữa và phong cho Mạc Cữu chức Tổng Binh cầm quyền cai trị trấnnầy....Chương 1CON THƠ LÌA MẸGần hết nửa canh năm, hướng đông sao mai đã ló mọc. Bầu trời rực sáng, nên chỗ đen đen, chỗ đỏ đỏ;mặt cỏ gội sương nên khoảnh ướt ướt, khoảnh khô khô.Có một người đàn ông, tuổi trên bốn mươi, ở phía dưới trường đua ngựa cũ Sài Gòn, theo đường quảnhạt lầm lũi đi riết lên xóm Chí Hoà, hai tay có ôm một đứa con nít chừng năm, sáu tuổi.Mấy nhà ở dọc theo hai bên lộ còn ngủ, nên cảnh vật im lìm, duy có một cỗ xe bò chở rau, cải, khoai,đậu ở trên miệt Bà Quẹo thủng thẳng đi xuống, cặp bò na nần, lồng đèn leo heo, bánh xe kêu lét két.Khi người với xe bò gần gặp nhau thì đứa con nít vùng khóc lên. Người bồng nó, nạt nhỏ nhỏ rằng:“Nín đi nà, khốc giống gì” rồi bét vô lề đường mà đi; người đánh xe mắc ngủ gục nên không nghe thấychi hết.Người bồng đứa nhỏ đi đến xóm Chí Hoà rồi quẹo vô một cái bờ nhỏ bên phía tay trái. Bờ quanh comà lại tối mò, dưới chơn ngọn cỏ đưa ngọn lúp xúp, trên đầu cây giao nhành bít chịt, cảnh coi hiểmlắm, nếu ai không quen thuộc thì trong lúc ban đêm như vầy ắt nhát bước chơn vào. Người nầy tuôngngọn cỏ mà đi xăng xái cũng như ngoài đường trống, chẳng có chút chi bợ ngợ. Đi được chừng vàitrăm bước thì tới một cái nhà tranh nhỏ và thấy cửa vách xịch xạc, người ấy giở cửa chun vào kêurằng: “Mầy a, mầy a, dậy đốt đèn coi nào”.Bước vô nhà rồi, người ấy mò lại bộ ván, để đứa nhỏ ngồi xuống và kêu nữa rằng: “Mầy a , dậy đốtđèn lên”.Ở phía trong có một người đàn bà lục tục mò hộp quẹt đốt đèn rồi bưng ra. Chị ta dòm thấy có một đứacon nít ngồi khóc trên ván thì chưng hửng, nên ngó người đàn ông mà hỏi rằng:- Con của ai ở đâu vậy?- Của họ mới cho tao.- Họ cho mà mình lãnh về làm gì?- Lãnh về nuôi, chớ lãnh làm gì.- Úy! Mẹ ơi, ai mà nuôi con nít cho đặng?Đứa nhỏ ngó người đàn bà và ngó dớn dác trong nhà rồi khóc mà kêu má nữa. Người đàn ông chúmchím cười rồi nói với người đàn bà rằng: “Bồng đi từ dưới Sài Gòn về trên nầy mỏi tay quá. Mầybồng nó một chút coi; bồng dỗ nó rồi tao nói chuyện cho mà nghe”.Người đàn bà để chong đèn trên ván rồi xớt bồng đứa nhỏ. Đứa nhỏ càng khóc lớn và kêu má nhặt hơnnữa. Người đàn bà nhìn nó và nói rằng: “Con trai mà. Nín đi, khóc giống gì”. Người đàn bà lại dayqua hỏi người đàn ông rằng:- Đêm nay đi làm miệt nào đâu mà không có chi hết, lại ẵm con nít về như vầy nè?- Ậy! Con nầy nóng quá! Sao mầy biết tao không có chi hết? No lắm chớ.Người đàn ông thò tay và dây nịt móc ra ba tấm giấy xăng rồi bước lại gần đèn phành ra mà đếm.Người đàn bà chụp lấy mà coi và hỏi rằng:- Giấy bạc mấy đồng đây?- Con nầy ngu quá! Giấy trăm mà nó không biết chớ.- Giấy trăm hay sao. Mẹ ơi, té ra ba tấm đấy là ba trăm. Mình làm nhà ở đâu vậy?- Không phải tao làm, họ cho tao mà.- Ai dại gì mà cho mình nhiều như vậy? Đâu mình nói thiệt cho tôi nghe một chút mà.Người đàn ông mới leo lên ván mà ngồi, thò tay bưng chong đèn để xích tới. Người đàn bà muốn nghecâu chuyện mà bị đứa nhỏ bồng trên tay nó khóc hoài, làm cực lòng quá, chị ta giận mới đem nó đểnằm trên cái võng rồi trở lại hỏi người đàn ông nữa rằng:- Chuyện sao đâu mình nói cho tôi nghe một chút. Còn thằng nhỏ đó ở đâu vậy?- Chuyện kỳ lắm. Đêm nay tao đi, tao tưởng bị rồi, té ra khỏi hại mà lại may quá. Hồi 12 giờ khuya,tao ghé rình cái nhà lầu ở đường Thuận Kiều. Tao biết nhà ấy là người Việt nên tao không sợ. Taođứng ngoài cửa sổ mà rình hơn một giờ đồng hồ, trong nhà tối mò mà lại vắng teo. Tao chắc họ ngủ mêtao mới cạy cửa sổ. “Đ.m.”, không dè cửa sổ đó ngay bộ ván, lại có một người nằm đó nữa chớ! Taonhát nhát, sợ chung vô động ván họ hay. Tao muốn bỏ mà đi làm chỗ khác, ngặt cửa đã phá rồi, bỏ thìuổng lắm, mà trời lại gần sáng, đi làm chỗ nào nữa cho được. Tao đứng rình hoài, đến gần ba giờ taomới lén chun vô. Tao bò trên ván nhẹ nhẹ, không dè ng ...

Tài liệu được xem nhiều:

Tài liệu cùng danh mục:

Tài liệu mới: