Hợi nằm nhìn qua khung cửa sổ, mở ra ngay cạnh giường ngủ. Một vạt nắng rọi vào chỗ Hợi nằm, làm chỗ chiếu ở nơi đó nóng hẳn lên so với những chỗ khác. Hợi nằm xích vào phía trong một chút để tránh chỗ có nắng rọi, và rồi tỉnh ngủ hẳn. Dần dần hắn nhớ lại hết mọi chuyện, và không ngờ trong lúc nửa tỉnh nửa say của cữ rượu đêm qua mà hắn dám bạo gan đưa con “bò lạc” về nhà để ôm ấp, rồi ngủ say như chết cho đến bây giờ mới...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Sửa Xe Vá Épvietmessenger.com Cao Xuân Lý Sửa Xe Vá ÉpHợi nằm nhìn qua khung cửa sổ, mở ra ngay cạnh giường ngủ. Một vạt nắng rọi vào chỗHợi nằm, làm chỗ chiếu ở nơi đó nóng hẳn lên so với những chỗ khác. Hợi nằm xích vàophía trong một chút để tránh chỗ có nắng rọi, và rồi tỉnh ngủ hẳn. Dần dần hắn nhớ lại hếtmọi chuyện, và không ngờ trong lúc nửa tỉnh nửa say của cữ rượu đêm qua mà hắn dámbạo gan đưa con “bò lạc” về nhà để ôm ấp, rồi ngủ say như chết cho đến bây giờ mới dậy.Và khi dậy thì không còn nhìn thấy cô gái đó đâu nữa.Đêm qua, Hợi nhậu đã sang hiệp thứ hai, hiệp nhất với thằng Tân. Rồi Tân về vì vợ đangnằm nhà hộ sinh. Hắn nói: “Phải về thăm vợ một chút, trước khi hết giờ thăm viếng của nhàhộ sinh. Không thăm, sau này vợ không cho rờ tới nữa!”. Nhưng Tân mới đứng lên thì Bùi lòdò tới. Thế là bắt đầu hiệp hai. Kể ra Hợi cũng là tay nhậu có tiếng trong xóm của hắn, nênmới ngồi hết được hai hiệp. Chứ không như nhiều thằng, chưa chi đã đánh bài chuồn, làmbộ bận chuyện này chuyện khác. Những mánh ấy Hợi đã có kinh nghiệm rồi, nhưng nào cónhớ được, thành ra cứ bị dính mãi!Trên đường trở về, ngang qua công viên trên đường Hùng Vương. Hợi thấy một bóng cô gáitừ trong bóng tối bước ra, vẫy. Cô gái, dưới ánh đèn mờ mờ trông cũng mướt, cặp vú ngồnngộn. Hợi thắng xe lại thì nghe tiếng õng ẹo:- Em muốn đón xe về Hạnh Thông Tây, đón ở đâu hả anh?Hợi nhìn kỹ cô gái, kể ra về Hạnh Thông Tây thì cũng gần thôi. Chạy xe Honda như hắn thìchỉ một lúc là đến. Nhưng giờ hắn không rảnh để làm chuyện đó. Hơn nữa, dễ gì mà gặp dịptốt như thế này: vợ đi vắng, còn hắn thì sau hai cữ rượu người cứ bừng bừng như thuởmười lăm mười sáu, nên nhìn cô gái còn thấy đẹp hơn. Hắn nói:- Xe cộ gì vào giờ này nữa mà đón!Cô gái nghé vào tai Hợi nói gì đó. Hợi, dù đang chấp choáng hơi men, cũng cảm thấy hơiấm từ miệng cô gái thấm vào da thịt mình qua cái lỗ tai nhậy cảm. Hợi không nghe rõ nhữnglời cô gái nói. Hình như nàng muốn hắn đưa về. Nhưng lúc này thì dù Hợi có nghe rõ lời nóicủa nàng, hắn cũng không chìu nàng được. Hắn quay lại nhìn, da mặt cô gái và Hợi gầnchạm vào nhau. Hợi cảm thấy lòng mình rạo rực. Có chút hơi men trợ lực cho lòng can đảm,hắn nói tiếp:- Thôi, đi với anh. Sáng mai hãy về!Thế là cô gái ngồi lên yên sau xe của hắn. Đến bây giờ hắn cũng không hiểu, làm thế nàomà trong lúc say ngất ngưởng như thế hắn vẫn chở được cô gái từ đấy về đến nhà.Mọi đêm, nếu ở trong những cơn say tương tự như thế này là hắn lao ngay vào giường làmmột giấc thẳng cẳng, may ra sáng hôm sau thì mới dậy được. Nhưng đêm vừa rồi hắn phảicố tỉnh táo, vì đâu dễ gì có cơ hội như thế này!Nhưng rồi, mọi chuyện xẩy ra hắn chỉ còn nhớ một cách mơ hồ thôi. Hắn cũng không hiểutại sao một chuyện đáng nhớ như thế mà trí nhớ của hắn lại kém cỏi đến như vậy. Hay là tạivì cái trí nhớ quá tồi ấy nên khi còn đi học hắn cứ bị đội sổ hoài, nhiều lần hắn bị đội sổ liêntiếp hai ba tháng liền. Đến nỗi, mỗi khi hắn bị đội sổ, mọi người coi như chuyện đương nhiên,mà hình như hắn cũng chấp nhận cái số phận đen đủi ấy. Đúng ra, không chấp nhận cũngkhông được, vì đã rõ ràng quá rồi!Vì trí nhớ không lấy gì làm dài như vậy nên chuyện mới xẩy ra đêm qua thôi mà hình nhưđối với hắn đã mù mờ lắm. Đã thế hắn lại còn say!Nhưng, như sực nhớ ra chuyện gì, Hợi ngồi bật dậy, đi quanh một vòng trong căn nhà nhỏbé. Và rồi, hắn khám phá ra, cái cát- sét, vợ hắn thường dùng để nghe tân nhạc đã khôngcánh mà bay. Thôi, khỏi cần phải điều tra lôi thôi hắn cũng biết được ai đã lấy cái vật quý giáấy của hai vợ chồng. Hắn sực nhớ đến ví tiền ở túi quần, đưa tay nắn. Ví vẫn còn, nhưngsao lép kẹp thế này, hắn mở vội ra xem, đúng như hắn đã lo ngại, trên hai trăm ngàn ở trongví cũng đã mất. Hợi hoảng hốt thật sự, có thể mất nhiều thứ nữa mà hắn chưa biết hết được.Thế này thì nguy quá! hắn nhìn lại cái xe Honda, cái ti- vi, là những vật có giá trị kinh tế caonhất trong nhà hắn, để an lòng một phần nào, vì hai thứ ấy vẫn còn đó.Hắn cũng hơi ngạc nhiên. Giá mà cô gái lấy cái xe Honda để chở cái ti- vi của hắn thì cũnggần giống như cô ta đã giết hắn! Dù điều đó không xẩy ra, nhưng hắn vẫn lo lắm, vì có thểhắn còn mất những vật khác nữa mà ngay bây giờ hắn chưa phát giác ra, nên hắn vẫn đivòng vòng quanh căn nhà nhỏ bé của mình một lần nữa để kiểm tra lại, nhưng cuối cùngvẫn không an tâm hoàn toàn. An tâm thế nào được vì trước mắt hắn đã thấy mất đến haithứ rồi. Hơn nữa, vợ hắn thường giấu tiền quanh quất đâu đó trong nhà, mà đôi khi chínhhắn cũng không biết, nhưng biết đâu con đàn bà ma mãnh ấy lại tìm ra thì khổ!Hắn lại cái giường duy nhất của hai vợ chồng ngồi xuống. Vạt nắng lúc nãy đã rọi vào mộtgóc chiếu, bây giờ chỉ còn sáng trên thành cửa sổ. Nhìn ra ngoài, nắng đã gay gắt lắm.Đáng lẽ, giờ này hắn đã ra ngồi dưới gốc cây trên đường Cách Mạng Tháng 8 để sửa xecho những người qua đường, thế mà giờ này hắn vẫn ngồi ...