Danh mục

Suy nghĩ gì về câu nói của Tuân Tử: Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta...

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 304.93 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tuân Tử là một nhà Nho, nhà tư tưởng của Trung Hoa vào cuối thời Chiến Quốc, tác phẩm của ông rất được yêu thích bởi tính hiện thực sâu sắc, mời các bạn tham khảo bài cảm nghĩ về câu nói "người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy" của ông.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Suy nghĩ gì về câu nói của Tuân Tử: "Người chê ta mà chê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta..." Anh/chị có suy nghĩ gì về câu nỏi của Tuân Tử: người chê ta màchê phải là thầy ta, người khen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta chính là kẻ thù của ta vậy.I/ Mở bài:- Nêu sở thích chung của mọi người là đều mong muốn được khen- Lật lại vấn đề: có phải lúc nào khen cũng đúng, chê cũng đúng?- Trích dẫn câu nói và nêu ngắn gọn nội dung của câu nói..II/ Thân bài:* Giải thích khái niệm- Khen là gì? Chê là gì? Ai là thầy? ai là bạn? ai là kẻ thù?=> ý nghĩa chung: câu nói đánh giá về sự khen chê ở đời, khẳng định thế nào là thầy, làbạn, là kẻ thù thông qua việc khen chê.* Phân tích và chứng minh- Từ khái niệm chê, Tuân tử mở rộng thành chê phải-> chê phải là jì: là phê bình 1cách khái quát, trung thực đúng lúc, đúng chỗ. Người chê... thầy của ta vì người chêphải là người nhận thấy cái sai, cái dở của ta, để nhận thấy những điều ấy phải là ngườicó trình độ hiểu biết hơn ta... -> người giúp ta tiến bộ chính là thầy ta.-> nêu dẫn chứng.[ tương tự cách làm ở vế trên, bạn cũng phân tích các vế còn lại của câu nói]* Bình luận:- Bàn về thái độ của người khen, chê: Khen chê phải luôn đúng mực+ Không nên khen quá -> trở thành lời nịnh bợ -> người dc khen tự đắc, tự mãn, sống ảotưởng+ KHông nên chê quá -> nhục mạ người khác -> người bị chê cảm thấy sốc, hoặc tự ti,mặc cảm ...- Với người dc chê, bị khen+ Bình tĩnh cân nhắc về lời khen, chê,nhận ra bản chất của việc khen chê+ Điều chỉnh cần thiết về thái độ, hành vi sau khi dc khen chê* Liên hệ với bản thânIII/ kết bài:Khẳng định lại tính đúng đắn của câu nói -> rút ra bài học cho mọi người Bài tham khảoTrung Hoa là một trong những cái nôi của văn hoá nhân loại. Từ thời cổ đại, người dânTrung Quốc có quyền tự hào về những bậc học giả, về những người thầy lỗi lạc, uyên bácvới những triết lí nhân sinh trở thành chân lý cho mọi thời đại. Tuân Tử là một trong sốnhững bậc vĩ đại ấy. Và câu nói của ông: “ Người chê ta mà chê phải là thầy ta, ngườikhen ta mà khen phải là bạn ta, những kẻ vuốt ve, nịnh bợ là kẻ thù của ta vậy”, cũng đủcho hậu thế phải suy nghĩ.Xã hội loài người ngày càng phát triển về kinh tế, về tư tưởng, nhận thức và cũng songhành với phát triển sự phức tạp trong mọi quan hệ đời sống. “ Miệng lưỡi thế gian” làđiều không thể tránh khỏi. Mỗi con người sống chung trong đồng loại cần phải biết chấpnhận lời chê tiếng khen của mọi người. Nhưng để nhận biết sự “thật” – “giả” trong mỗilời khen tiếng chê, để có ứng xử thích hợp, quả không đơn giản. Câu nói của Tuân Tử đãgiúp chúng ta cái “kính chiếu yêu” nhận biết đâu là “thầy”, đâu là “bạn”, đâu là “thù”trong cuộc đời đầy phức tạp đó.Là một con người, kể cả bậc vua chúa, vĩ nhân, trong cuộc sống, thật khó tránh khỏinhững sai lầm. Những lúc như thế, hẳn chúng ta nhận được những lời nhận xét của mọingười. Tất yếu, mỗi người khác nhau, sẽ có những nhận xét, thái độ khác nhau về ta.Điều quan trọng là ở chính bản thân ta: biết nhận ra cái đúng, cái sai của mình; quantrọng hơn, trong vô số những lời “khen”, “chê” đó, ta nhận ra ai là “thầy ta”, ai là “bạnta”, ai là “kẻ thù” của ta vậy!Lời dạy của Tuân tử thật chí lí: “Người chê ta mà chê đúng là thầy ta, người khen ta màkhen đúng là bạn ta”. Mỗi người, khi phạm điều sai, tự mình không dễ gì nhận ra. Ngườinhận ra cái sai của ta, lại “chê”- tức khẳng định cái sai của ta và chỉ cho ta biết - hẳn phảilà người có tầm tri thức, hiểu biết hơn ta. Người đó xứng đáng là bậc “thầy” của ta về trítuệ. Hơn thế, người thấy và dám chỉ cho ta nhận ra cái sai của mình, để mình có hướngkhắc phục, sửa chữa, hẳn đó phải là người có cái tâm thật cao quý: những muốn chochúng ta nhanh chóng tiến bộ. Chúng ta, về thái độ, tình cảm không thể không tôn vinhngười đó là bậc “thầy” về nhân cách để ta học tập.Người “khen ta mà khen phải”- nghĩa là người đó không những không đố kị, hiềm khíchtrước những cái tốt, cái mạnh của ta, mà còn “khen”, cùng chung vui, chia ngọt sẻbùi…Đó hẳn là người bạn tốt, người bạn tri âm, tri kỉ của ta vậy. Cuộc đời mỗi chúng ta,nếu có được nhiều người “thầy”, người “bạn” như thế thì hạnh phúc biết bao nhiêu.Tuy nhiên, trong cuộc sống, không phải ai khen hay chê ta đều là “thầy”, là “bạn” của ta.Tuân Tử đã một lần nữa chỉ cho ta biết cách nhận ra “ bộ mặt thật” của những “kẻ” hiểmđộc đó. Đó là “kẻ vuốt ve, nịnh bợ ta”, Tuân Tử tỏ thái độ rõ rệt, dứt khoát khi gọi nhữngloại người đó “là kẻ thù của ta vậy”. Nhưng để nhận ra đâu là bạn “khen ta mà khenđúng” với “những kẻ vuốt ve, nịnh bợ” thật không dễ. Trước hết, kẻ vuốt ve, nịnh bợ, họkhen ta là xuất phát mục đích mưu cầu lợi ích riêng của chính họ. Bởi vậy, thành tích củata chỉ có một ...

Tài liệu được xem nhiều: