Danh mục

Tâm Sự Tù đáy Lòng Tôi

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 188.43 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 3,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tôi chưa bao giờ nói lời cảm ơn với cha mẹ của tôi, chưa một lần nào nói con yêu bố mẹ. Tôi đã cố tỏ ra cứng rắn, đã không khóc khi quay lại nhìn mọi người, nhìn ngôi nhà quen thuộc để lên đường đi học… Nhưng tôi đã khóc khi ngồi lại một mình nơi phương trời xa, khi nghĩ về gia đình với tất cả yêu thương. Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kontum- một vùng đất đóng vai trò quan trọng trong nền kinh tế đất nước- ngã ba Đông Dương là...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tâm Sự Tù đáy Lòng TôiTâm Sự Tù đáy Lòng TôiTôi chưa bao giờ nói lời cảm ơn với cha mẹ của tôi, chưa một lần nàonói con yêu bố mẹ. Tôi đã cố tỏ ra cứng rắn, đã không khóc khi quay lạinhìn mọi người, nhìn ngôi nhà quen thuộc để lên đường đi học… Nhưngtôi đã khóc khi ngồi lại một mình nơi phương trời xa, khi nghĩ về giađình với tất cả yêu thương.Tôi sinh ra và lớn lên trên mảnh đất Kontum- một vùng đất đóng vai tròquan trọng trong nền kinh tế đất nước- ngã ba Đông Dương là trung tâmthương mại của 3 nước anh em: Việt Nam- Lào- Campuchia. Tôi là đứacon đầu của một gia đình tri thức. Cha tôi là một công nhân viên chức đãvề hưu. Còn mẹ tôi là một giáo viên của một trường cấp 2, mẹ tôi khôngnhững là một giáo viên dạy giỏi mà còn là một người rất mẫu mực trongnhà trường và trong cả gia đình nữa. Các bạn biết không? mẹ tôi còn làtrụ cột của gia đình nữa đó, và cho đến bây giờ mọi khoảng chi tiêutrong gia đình đều do một tay mẹ lo. Tôi còn có hai đứa em, một trai,một gái. Và tôi chắc không có ai yêu thương chúng bằng tôi cả.Trước khi chuyển công tác vào miền trung Tây Nguyên, cha tôi đã từngcó một gia đình. Nhưng vì cuộc sống không được tốt đẹp nên cha tôiđành phải ly dị. Mặc dù vậy, khi lấy mẹ, cha vẫn không thể quên được 2đứa con riêng của mình. Cũng đúng thôi, có cha mẹ nào mà nở bỏ conmình chứ! Và cứ năm tháng trôi qua, cái suy nghĩ ấy cứ luôn dày vòông, ông tự trách mình đã không làm tròn bổn phận của một người cha.Tôi không biết có phải vì nguyên nhân đó đã làm cha tôi trở nên cục cằnvà lạnh nhạt.Từ nhỏ 3 anh em tôi được đưa vào nhà Dòng ( nhà của Chúa). Ở đây,chúng tôi được rèn luyện để trở thành một con người có ích cho xã hội.Ngày nào chúng tôi cũng đọc những dòng Thánh Kinh, những câuchuyện về Chúa, về các Thánh tử vì đạo, học những đức tính làm người.Khi tôi học hết lớp bốn, chúng tôi chính thức được về ở cùng với chamẹ. Những điều mà chúng tôi học được từ đấy đã có ích với tôi ít nhất làtrong một khoảng thời gian dài. Nếu như cha tôi không trở nên nghiệnrượu, trong những lúc say ông luôn **** mắng mẹ tôi, đánh đập chúngtôi. Vào cuối năm cấp một, tôi nhớ có một lần khi tôi làm mất nhữngđồng xu của cha tôi, đối với tôi nó hoàn toàn không có giá trị, nhưng nólà tất cả kỷ niệm còn sót lại trong ông kể từ khi ông rời bỏ gia đình cũ vàđến với mẹ tôi. Những trận đòn cứ giáng xuống người tôi, mẹ tôi chỉ biếtđứng nhìn. Đến khi cha đuổi tôi đi, mẹ vẫn cứ im lặng. Khi bước ra khỏinhà, tôi cứ lang thang mãi cho đến khi gặp được những người bạn cùnglớp. Chúng tôi kéo nhau ra sông tắm, đói thì ăn trộm ngô, sắn mà ăn. Kểtừ khi tôi trở về nhà, có lẽ là lần đầu tiên tôi được thoải mái như vậy.Trời bắt đầu tối dần, bạn bè tôi về hết, chỉ còn mình tôi ở lại giữa đámngô. Tôi ngồi một mình suy nghĩ không biết có nên về nhà không nữa.Bổng dưng từ đâu có một viên đá trúng vào vai tôi, tôi cảm thấy rất đau.Nhìn từ xa, tôi thấy có hai người cầm chiếc ná mà họ dùng để bắn đávào tôi và họ đang tiến lại gần chổ tôi. Thì ra là tôi bị người chủ pháthiện, tôi sợ hãi và cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy, không dám nhìn lại.Sau khi về nhà tôi lại được tặng thêm một trận đòn nữa, buổi cơm tốicũng bị cắt đứt.Và có lẽ những câu chuyện đó, những cái áp lực đó đãlàm cho con người mẹ tôi trở nên thay đổi. Mẹ cũng bắt đầu đánh đậpchúng tôi, không cần biết điều đó đúng hay sai. Tôi bắt đầu căm thù chamẹ tôi, luôn khép mình với mọi người. Từ đó trở đi, ngoài thời gian ởtrường là tôi chui vào phòng riêng, chứ ít đi ra ngoài chơi lắm.Tôi bắtđầu cắm cúi vào sách vở, có lẽ nhờ vậy bốn năm cấp hai tôi đều là họcsinh giỏi của trường và một giải của Tỉnh. Từ lúc đó trở đi, cha mẹ tôilại càng quản lý chặt tôi hơn nữa, luôn đòi hỏi ở tôi những điều mà tôikhông thể làm nổi . Tôi cảm thấy bị gò bó, mất tự do và chán nản.Những năm tháng địa ngục đó đã làm thay đổi con người tôi hoàn toàn.Tôi trở nên cục cằn, lạnh nhạt không khác gì cha của tôi. Một ngày nọ,khi tôi đang làm bài kiểm tra môn Anh Văn, bổng dưng một cái kéo ởđâu cắt đứt một nhúm tóc của tôi. Tôi nhìn lên, thì ra là thầy H – trưởngban nề nếp của trường. Khắp người thầy nồng nặc mùi rượu, và tôi ghétmùi rượu đó. Lúc đó, trong đầu tôi tự nhiên lại nảy sinh ý định trả thù.Tối hôm đó, tôi cùng với mấy thằng bạn cũng có chung số phận như tôi,liên tục ném đá vào nhà thầy. Sau khi xong việc, tôi cảm thấy thật thoảimái. Nhưng tôi đâu biết rằng , một trong số những thằng bạn tôi lại bịcông an tóm. Nó khai ra tôi là người chủ mưu, chắc các bạn cũng đoánđược chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo với tôi rùi đấy? Tôi lại được cha tôicho ăn một trận đòn khủng khiếp nhất từ trước đến nay. Làm tôi mất ngủhai ngày liền đấy nhé!!! Kể từ đó trở đi con người tôi trở nên lưu manhlúc nào mà không biết?Khi tôi vào cấp 3, cha tôi tự nhiên lại bớt uống rượu đi, cha không cònđánh đập chúng tôi nữa. Cha chỉ la chúng tôi khi chúng tôi làm điều gìsai trái mà ...

Tài liệu được xem nhiều: