Từ bấy lâu nay, Đặng Tin Tưởng (sinh năm 1945) được biết đến như một họa sỹ rất khảng khái và thành thực. Ông chưa bao giờ giấu cả cái mạnh và cái yếu của mình với đồng nghiệp, cũng như cần mẫn lao động nghệ thuật để bù đắp cho sở đoản của mình. Khi hầu hết các họa sỹ chọn những lối vẽ sơn dầu, sơn mài, cho phép tung tăng trên bề mặt tấm toan và tấm vóc, thì ông lại chọn tranh Sơn khắc, một chất liệu mà rất ít người có thể theo đuổi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tâm vận động theo bút
Tâm vận động theo bút
.
Từ bấy lâu nay, Đặng Tin Tưởng (sinh năm 1945) được biết đến như
một họa sỹ rất khảng khái và thành thực. Ông chưa bao giờ giấu cả cái
mạnh và cái yếu của mình với đồng nghiệp, cũng như cần mẫn lao
động nghệ thuật để bù đắp cho sở đoản của mình. Khi hầu hết các họa
sỹ chọn những lối vẽ sơn dầu, sơn mài, cho phép tung tăng trên bề mặt
tấm toan và tấm vóc, thì ông lại chọn tranh Sơn khắc, một chất liệu mà
rất ít người có thể theo đuổi một cách chuyên nghiệp, bởi nó đòi hỏi
sức khỏe, sự kiên nhẫn, tay cầm dao khắc vừa phải cứng cỏi, vừa phải
khéo léo và tỷ mẩn, mà hiệu quả cuối cùng của bức tranh lại nhiều tính
trang trí hơn biểu hiện. Ngay từ những năm 1980, Đặng Tin Tưởng đã
thực hiện những bức tranh khắc khổ lớn, lúc ấy chỉ còn vài người làm
tranh sơn khắc mà thôi, như Công Văn Trung, Huỳnh Văn Thuận,
Nguyễn Nghĩa Duyện và vài người trẻ khác làm cho biết chất liệu này
rồi rút lui ngay. Tuy nhiên chất liệu sơn khắc lại phù hợp với việc diễn
tả cảnh lớn, nhiều chi tiết, với những phong cảnh có chiều rộng và hoạt
cảnh lịch sử, đặc biệt là vẽ các di tích cổ đình đền chùa, hội làng nhiều
cảnh vật và mầu sắc. Nó cũng phù hợp với lối diễn tả không gian thấu
thị tẩu mã và thấu thị phi điểu, để vẽ sự vật dàn trải như ngồi trên yên
ngựa mà nhìn cảnh vật dàn phía sau, hay nhìn như chim bay trên trời
thấy cả một vùng rộng. Đó cũng là đặc điểm của con mắt nghệ thuật
phương Đông truyền thống.
Một bức tranh sơn khắc của họa sĩ Đặng Tin Tưởng
Khi làm tranh sơn khắc, Đặng Tin Tưởng thường lại sử dụng không
gian ba chiều kết hợp không gian phi điểu ở vài góc độ. Cái nhìn trở
nên toàn cảnh hơn, một số khu vực chi tiết được vẽ đến mức tối đa,
hoặc cố tình làm ra vẻ rối loạn, những chổ khác lại gợi mảng trống và
khái quát. Họa sỹ đã quản lý rất chi tiết bề mặt tranh sơn khắc của
mình, nhưng vẫn gợi được lên vẻ nên thơ của cảnh vật và xúc cảm
thẩm mỹ của người phương Đông. Thành công đến như vậy, nhưng
hình như ông cũng phải từ bỏ tranh sơn khắc. Ngày đầu năm 2009, khi
đến thăm xưởng họa của ông, hỏi ông còn làm tranh khắc hay không,
ông nói có lẽ là vĩnh biệt. Phần vì, Đặng Tin Tưởng đã ngoài 60, tay
không còn nhanh và khỏe để lướt con dao trên mặt tấm vóc, phần lớn
hơn, vì mắt ông rất kém, diện trường nhìn hẹp đến nỗi, có hai người
ngồi cạnh nhau, ông chỉ nhìn thấy một người.
Trích đoạn tranh Hùng Sơn đất Việt, 171 x 420cm, acrylic trên toile,
2011
Tình yêu với hội họa không dễ gì từ bỏ, ông chuyển sang sáng tác hàng
loạt tranh phong cảnh và sinh hoạt bằng acrylic trên toan, chất liệu này
có thể vẽ tương đối thoải mái với dầu hoặc nước, nhanh khô, và cũng
dễ di chuyển. Từ năm sáu năm nay, ông thường cùng họa sỹ Trần Lưu
Hậu lên vẽ tại Sa Pa và Bắc Hà. Trần Lưu Hậu có lẽ hơn Đặng đến gần
hai chục tuổi, nhưng ông còn vẽ khỏe, và theo như lời Đặng, ông đã
truyền cho người bạn trẻ hơn cái nhiệt tình lao động, đến mức nếu ngày
mai phải làm một việc gì khác, thì hôm nay ông già làm việc gấp đôi,
gọi là vẽ bù. Tôi thấy lão họa sỹ còn ảnh hưởng cả lối chấm phá thoải
mái và diễn tả tâm trạng có chiều sâu sang cả Đặng, dù lúc nào Đặng
cũng giữ được một bút pháp riêng. Ngay cả khi vẽ một bức tranh gần
như trừu tượng, Đặng Tin Tưởng vẫn tạo được một cảm quan không
gian có lớp và chiều sâu nhất định, và bao phủ lên chúng một sắc thái
tình cảm trong lành. Sắc màu và tập tục miền núi đã dẫn ông đến những
bức họa có tính liên hoàn, có thể ghép liền với nhau, có thể đặt cạnh
nhau, như một bức tranh nhiều phần. Thổ cẩm, gùi lên nương, váy xòe,
cây cỏ, trang sức bằng bạc được vẽ hỗn độn, song toàn bộ lại như là
một bức tranh trang trí rất trừu tượng. Những bức phong cảnh thể hiện
niềm khoan khoái của ông khi vung bút vẽ theo trực cảm, dù mắt đã rất
kém, ông vẽ theo một sự dẫn dắt bên trong khi tâm hồn ông tưởng
tượng ra cảnh vật, khi tâm trạng ông cảm giác về sự nóng lạnh và biến
đổi của màu sắc. Một loạt tranh đen trắng cho thấy những chiều sâu
sáng tác của một thị lực có lẽ phân biệt đen trắng mạnh mẽ hơn màu
sắc, cũng như diện trường nhìn hẹp nên cảnh vật được thu rất gần.
Những nhát bút không chút ngập ngừng, bởi trong lòng đã quen biết sự
vật, lối vẽ này xuất phát bởi một họa sỹ mắt đã kém dành nhiều thời
gian quan sát, và khi quay vẽ diễn tả thì để cho tay bút đi theo sự dẫn
dắt của nội tâm.
Phan Cẩm Thượng
2009
Mây và núi 2, 100 x 160cm, acrylic trên toile, 2009.
Mây và núi 4, acrylic trên toile, 100 x 160cm, 2009
Bình minh, acrylic trên toile, 100 x 150cm, 2010
...