Sau vài năm trở lại, tính từ thời điểm 1992, thì quả thật Việt Nam đã có nhiều biến đổi. Từ cơ sở vật chất đến cung cách làm việc của nhân viên phi trường Tân Sơn Nhất đã có phần tiến bộ hơn trước. Thủ tục xuất nhập cảnh được giải quyết khá dễ dãi và nhanh chóng. Nhân viên phi trường thường mang một vẻ mặt đăm đăm, khó chịu. Thái độ tiếp đón du khách hơi mất lịch sự và thiếu văn minh. Cái nóng quen thuộc của Sài Gòn tháng hai vẫn làm cho tôi bỡ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tản Mạn Quê Hươngvietmessenger.com Nhược Trần Tản Mạn Quê HươngSau vài năm trở lại, tính từ thời điểm 1992, thì quả thật Việt Nam đã có nhiều biến đổi. Từcơ sở vật chất đến cung cách làm việc của nhân viên phi trường Tân Sơn Nhất đã có phầntiến bộ hơn trước. Thủ tục xuất nhập cảnh được giải quyết khá dễ dãi và nhanh chóng.Nhân viên phi trường thường mang một vẻ mặt đăm đăm, khó chịu. Thái độ tiếp đón dukhách hơi mất lịch sự và thiếu văn minh.Cái nóng quen thuộc của Sài Gòn tháng hai vẫn làm cho tôi bỡ ngỡ.Điều làm cho tôi vô cùng thích thú là được thấy các cô nữ sinh trung học đã mặc lại đồngphục áo dài trắng như thuở nào. Sài Gòn, nhà cửa nhiều tầng chen chúc mọc lên khắp nơi.Đường sá tấp nập xe cộ qua lại. Và vì không đáp ứng nổi với số lượng ngày càng đông củaxe cộ nên đường sá hầu như ngày nào cũng bị kẹt xe. Vả lại, dân chúng chẳng có một chútý thức về luật lệ giao thông. Không khí bụi bậm, ngột ngạt vì môi trường ô nhiễm khá trầmtrọng.Kinh tế phát triển với một tốc độ chóng mặt trong bối cảnh một nước khởi đầu bằng con sốkhông, xem qua chẳng có gì lạ lùng cho lắm. Nhưng, tất cả cũng chỉ là bề mặt. Mọi sinh hoạtđời sống đều xoay quanh đồng tiền. Việt Nam đang có phong trào bia ôm (rất nhiều thứ ôm),và phong trào này hoạt động khá rầm rộ, nơi nào cũng có. Bên trong cái không khí mờ mờ ởcác quán bar, chẳng ai biết rõ có những chuyện gì ‘mờ ám’ đang diễn ra. Lang thang trên hèphố, về đêm, dưới ánh đèn đường, bên những gốc cây, tôi thấy từng nhóm những cô gái,nhiều cô còn rất trẻ, tuổi khoảng 16, 17, mặc áo dài đu đưa thân hình mời mọc khách làngchơi. Buồn thật. Chiếc áo dài quê hương trong sáng, thanh tao, dịu dàng, đẹp đẽ mà tôihằng yêu thương, trân quí và tự hào, nay người ta lạm dụng sự thướt tha, xinh xắn của nóđể quảng cáo cho cái nghiệp bán thân. Vì miếng cơm manh áo?Đi đến đâu, tôi cũng thấy sự nhộn nhịp của cảnh ‘người người làm ăn, nhà nhà làm ăn’. Nhàcửa được xây cất mới hoặc được sửa sang, sơn phết trông đẹp hẳn ra. Hàng hóa khôngthiếu thứ gì, kể cả những món hàng ngoại quốc, những món hàng nhập lậu tràn ngập trongcác cửa hiệu khang trang. Những sạp hàng bày bán la liệt trên vỉa hè, nơi góc phố trông cóvẻ xô bồ mất trật tự. Chợ Bến Thành rộn ràng tiếng nói cười. Thiên hạ tranh đua nhau làmgiàu. Cảnh ‘vàng thau lẫn lộn’ làm cho mình có cảm giác không còn phân biệt được ai làngười tốt, ai là kẻ xấu. Nói chung, cuộc sống bon chen, hưởng thụ vội vã ở các thành phốlớn trông có vẻ phồn vinh giả tạo.Tuy nhiên, xã hội cũng có nhiều mặt tiến bộ. Phần đông quần chúng bắt đầu biết tỏ ra quantâm đến những giá trị đạo đức xã hội, thẳng thắn lên án những tệ nạn, những hiện tượng philý bất công. Ăn xin và mãi dâm hoạt động có phần bớt lộ liễu nhưng tinh vi hơn trước. Vấnđề vệ sinh công cộng đã phần nào được chú ý tới, mặc dù chưa được bao quát.Tôi thường có thói quen, hàng ngày rong chơi trên hè phố. Thỉnh thoảng ghé vào cácgaleries trên đường Đồng Khởi xem tranh. Nhiều khi tạt qua các cửa hiệu bán sách. Sáchbáo tại Sài Gòn dạo này tương đối phong phú. Trên đường Nguyễn Huệ, Phan Đình Phùngcó vài nhà sách khá lớn, có bán nhiều sách có giá trị. Trên đường Nguyễn Thị Minh Khai cónhiều hiệu sách cũ. Sài Gòn về đêm tưng bừng những thú vui chơi đầy ắp sự quyến rũ (!).Trong đó, tiết mục xem kịch nói tại sân khấu nhỏ trên đường Võ Văn Tần là một trong nhữnghoạt động tạo nên nhiều lý thú. Ngoài ra, ta vào quán Nghệ Sĩ hay một quán nước nho nhỏnào đó bên vệ đường, uống một ly cà phê, một vài tách trà, hút một điếu thuốc lá, nghe vàibản nhạc... tình và nhìn thiên hạ lao xao ngược xuôi trên đường phố. Không khí tuyệt vờinày, tôi nghĩ chỉ ở Sài Gòn mới có. Sướng. Sướng không chịu được.Muốn tìm lại không khí của phòng trà ca nhạc trước năm 1975, bạn có thể tìm thấy nơi cácphòng trà nổi tiếng như ‘Tiếng Tơ Đồng’, ‘Đồng Dao’... Nơi đây, hằng đêm đều có những casĩ tài danh hát những bài tình ca rất thịnh hành một thời.Nếu bạn là người có ‘tâm hồn ăn uống’ thì hiện nay, đồ ăn thức uống ê hề, ngon miệng lạirất rẻ (so với vật giá bên này), đặc biệt là các món lẩu, lẩu dê, lẩu mắm, lẩu cá chép... Cácquán ăn ngon chẳng hạn: bánh xèo Đinh Công Tráng; phở ‘Hòa’ đường Pasteur; phở gà‘Bình’ đường Võ Thị Sáu; hủ tiếu ‘Hồng Phát’ đường Võ Văn Tần; quán thịt rừng ‘Tri Kỷ’đường Trần Huy Liệu; vịt tiết canh và cháo vịt ở Thanh Đa; lẫu cá bống kèo đường SươngThiện Chiếu; bánh cuốn ở ngã tư Mạc Đĩnh Chi; heo quay và vịt quay ở chợ Tôn ThọTường; quán cơm bà Cả Đọi trong con hẻm đường Nguyễn Huệ; quán bún bò Huế và cácmón ăn thuần túy của Huế tại quán ‘Ngự Bình’, 82 Cư xá Nguyễn Văn Trỗi, quận Phú Nhuận,và tại một quán ăn khác, quán ‘Nam Dao’ trong con hẻm đường Lê Thánh Tôn sau lưng chợBến Thành; quán phở ‘Dậu’, khu cư xá 288 Nam Kỳ Khởi Nghĩa, quận 3; quán thịt chó ‘HàNội Phố’ trong con hẻm đường Nguyễn Thị Minh Khai đối diện với công viên Tao Đàn; mónăn xứ Bắc: quán ‘Dáng xưa’ ...