'Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ'
Số trang: 4
Loại file: pdf
Dung lượng: 100.16 KB
Lượt xem: 9
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” - Tôi giăng một dòng status ngắn gọn trên Facebook bằng chiếc di động đang còn những cột pin cuối cùng. Trần Minh Hợp là Me Sếu của Vòm Me Xanh, từng đoạt giải thưởng Nhà văn trẻ của Hội Nhà văn TP.HCM năm 2011. Truyện ngắn anh gửi tặng độc giả Mực Tím kì này nhẹ nhàng và rất trong sáng… Tặng buổi chiều gỏi sứa… “Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ” “Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ”Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” - Tôi giăng một dòng statusngắn gọn trên Facebook bằng chiếc di động đang còn những cột pin cuối cùng.Trần Minh Hợp là Me Sếu của Vòm Me Xanh, từng đoạt giải thưởng Nhà văn trẻcủa Hội Nhà văn TP.HCM năm 2011. Truyện ngắn anh gửi tặng độc giả Mực Tímkì này nhẹ nhàng và rất trong sáng…Tặng buổi chiều gỏi sứa…“Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” - Tôi giăng một dòng statusngắn gọn trên Facebook bằng chiếc di động đang còn những cột pin cuối cùng.Chuyến xe đường dài từ Tây Nguyên đang xuyên qua những màn sương ken dày ởmột thị trấn núi. Tôi cố tình giăng status này để Yến, Hoàng sẽ hớt ha hớt hảicomment cho sự kiện tôi về thành phố hay ít ỏi cũng là một tin nhắn hỏi han. Lúcchợt giấc, tôi lại lên Facebook, chẳng một comment, chẳng một like. Status trốngrỗng cho đến khi màn hình điện thoại tắt lịm vì hết pin. Tôi cảm giác, lần trở vềthành phố này, chẳng ai thèm quan tâm đến mình. Tôi hụt hẫng.Xe rời Tây Nguyên, chầm chậm rẽ vào những con đường miền Đông khô ráo…Bến xe buổi sáng ăm ắp người xe. Những chuyến xe trông phờ phạc sau một hànhtrình đêm dài dằng dặc. Tôi uể oải lôi ba lô bước xuống. Ba lô nặng vì đựng nhiềuquà núi làm tôi xệ cả hai bên vai.- Minh! Minh! - Thanh âm quen thuộc.Tôi thấy Yến và Hoàng đã đứng bên kiađường đợi tôi - Điện thoại cậu bị sao vậy,không gọi được? Về phải báo sớm sớm đểtụi này trải thảm từ bến xe về nhà chứ?Bạn là yếu nhân mà! Nhắn tin đi, phaybút phay bác gì giờ đó, lỡ bọn này khôngmò lên thì sao? Quà núi của mình là mộtcái gùi thật to phải không?…Tôi cảm động muốn khóc trước sự xuất hiện của Yến và Hoàng. Một chiếc mũ bảohiểm màu xanh đục dành phần cho tôi treo lủng lẳng trên tay lái của xe Yến. Tôinhoẻn miệng cười, chỉ biết cười cho đến khi sự xúc động tạm thời… xếp lại. Cả badong xe thẳng vào trung tâm, đến những quán quen thuộc, những con đường quenthuộc. Hương phố ngập ngụa trên sóng mũi…***Tôi quen Yến, Hoàng trong một forum yêu truyện H2S, một nhà văn viết rất nhiềutruyện ngắn cho tuổi mới lớn. Gặp offline, thấy hợp nhau, lại cùng mười bảy tuổinên chơi với nhau đến tận giờ, khi sắp bước sang mười tám. Những lúc bù khú làcả ba đều nhắc tới H2S. Chúng tôi không biết H2S là ai, ngoại trừ cái bút danhđược kí dưới mỗi truyện ngắn. Cả ba cùng yêu truyện của H2S vì thế giới truyệncủa H2S đầy hồn nhiên và nông nổi như thế giới của chúng tôi, có cả quán kem,sms ngày mưa, stakeboard, tóc vuốt gel, băng đô màu hồng và những thứ khác.Tôi, Yến, Hoàng đều muốn tìm gặp được H2S, nói với nhà văn sự yêu mến củamình.***- Bữa giờ tụi mày có tung tích gì về H2S chưa?- Có gọi điện lên tòa soạn, chị biên tập bảo nhà văn H2S chỉ gửi bài qua email vànhận nhuận bút bằng tài khoản ngân hàng Đông Á. Không một số điện thoại,không một dòng địa chỉ. Những manh mối tiềm năng coi như không có, search trêngoogle cũng không thấy gì.Tạm dừng chuyện H2S, Yến và Hoàng chuyển sang cuộc sống phố núi của tôi. Nơitôi sống là một phố núi đẹp với những con dốc cao và những màn sương ken dàybuổi sáng nhưng tôi vẫn buồn vì thiếu vắng những người bạn như Yến, Hoàng vàthèm các món của học trò Sài Gòn.Yến luôn là một cô bạn tuyệt vời, khi hỏi:- Cậu thèm ăn cái gì, bọn này dắt đi!- Ốc, sò huyết… Trên ấy, không có biển nên thèm đồ biển. À, tớ thèm nhất là gỏisứa, đi ăn gỏi sứa đi!Tới gần quán ốc, Yến tạt vào sạp báo gần đó. Yến mở tờ báo, hét lên:- Truyện của H2S!Tôi và Hoàng lật đật xúm lại, cả ba chụm đầu vào tờ báo. Truyện có tên là Tên gọikhác của cà rốt là củ cải đỏ. Đại loại câu chuyện xuất phát từ một đĩa gỏi sứa có rấtnhiều cà rốt bào. Hai người bạn cãi nhau chí chóe vì một người cho rằng cà rốt còncó tên là củ cải đỏ. Từ đối thoại, cả hai đã chuyển sang đối đầu. Bạn gái cho rằngbạn trai đặt điều, học dở mà đòi bày đặt sáng chế ngôn ngữ. Còn bạn trai thấy nhưbị xúc phạm. Đĩa gỏi sứa chỉ mỗi người bạn trai thứ ba ăn. Một bữa ăn thật buồn.Rồi người bạn thứ ba ấy trong một chuyến du lịch Tây Nguyên đã nghe đượcngười dân trên đây gọi cà rốt là củ cải đỏ nên đã lập tức nhắn tin giảng hòa. Kếtthúc truyện, cả ba người bạn cùng giành nhau một đĩa gỏi sứa có rất nhiều… củ cảiđỏ bào.- Ha ha, sao giống tụi mình dữ ta. Thôi hai người giả bộ giận nhau đi, để tui ăn mộtmình một đĩa cũng được - Tôi lên tiếng.Quán ốc vẫn như cũ, góc bàn trong cùng, nơi chúng tôi hay ngồi vẫn trống. Cả balật đật giành chỗ, tiếp tục bàn về truyện ngắn Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏvà gọi món gỏi sứa.- Đang ở đâu đó, tới ăn gỏi sứa, khao truyện ngắn Tên gọi khác của cà rốt là củ cảiđỏ mới đăng trên báo teen tuần rồi, không tới là mất hoàn toàn cơ hội, đừng có đòinữa đó anh bạn! - Tôi, Yến và Hoàng trố mắt nhìn về phía người đàn ông tóc hoarâm đang gọi điện thoại ở cuối quán. H2S! Là H2S! Chỉ có H2S mới nói như vậythôi. Chúng tôi nhìn thật lâu và một, hai, ba… chạy ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
“Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ” “Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ”Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” - Tôi giăng một dòng statusngắn gọn trên Facebook bằng chiếc di động đang còn những cột pin cuối cùng.Trần Minh Hợp là Me Sếu của Vòm Me Xanh, từng đoạt giải thưởng Nhà văn trẻcủa Hội Nhà văn TP.HCM năm 2011. Truyện ngắn anh gửi tặng độc giả Mực Tímkì này nhẹ nhàng và rất trong sáng…Tặng buổi chiều gỏi sứa…“Sẽ xuất hiện ở bến xe Miền Đông vào sáng mai…” - Tôi giăng một dòng statusngắn gọn trên Facebook bằng chiếc di động đang còn những cột pin cuối cùng.Chuyến xe đường dài từ Tây Nguyên đang xuyên qua những màn sương ken dày ởmột thị trấn núi. Tôi cố tình giăng status này để Yến, Hoàng sẽ hớt ha hớt hảicomment cho sự kiện tôi về thành phố hay ít ỏi cũng là một tin nhắn hỏi han. Lúcchợt giấc, tôi lại lên Facebook, chẳng một comment, chẳng một like. Status trốngrỗng cho đến khi màn hình điện thoại tắt lịm vì hết pin. Tôi cảm giác, lần trở vềthành phố này, chẳng ai thèm quan tâm đến mình. Tôi hụt hẫng.Xe rời Tây Nguyên, chầm chậm rẽ vào những con đường miền Đông khô ráo…Bến xe buổi sáng ăm ắp người xe. Những chuyến xe trông phờ phạc sau một hànhtrình đêm dài dằng dặc. Tôi uể oải lôi ba lô bước xuống. Ba lô nặng vì đựng nhiềuquà núi làm tôi xệ cả hai bên vai.- Minh! Minh! - Thanh âm quen thuộc.Tôi thấy Yến và Hoàng đã đứng bên kiađường đợi tôi - Điện thoại cậu bị sao vậy,không gọi được? Về phải báo sớm sớm đểtụi này trải thảm từ bến xe về nhà chứ?Bạn là yếu nhân mà! Nhắn tin đi, phaybút phay bác gì giờ đó, lỡ bọn này khôngmò lên thì sao? Quà núi của mình là mộtcái gùi thật to phải không?…Tôi cảm động muốn khóc trước sự xuất hiện của Yến và Hoàng. Một chiếc mũ bảohiểm màu xanh đục dành phần cho tôi treo lủng lẳng trên tay lái của xe Yến. Tôinhoẻn miệng cười, chỉ biết cười cho đến khi sự xúc động tạm thời… xếp lại. Cả badong xe thẳng vào trung tâm, đến những quán quen thuộc, những con đường quenthuộc. Hương phố ngập ngụa trên sóng mũi…***Tôi quen Yến, Hoàng trong một forum yêu truyện H2S, một nhà văn viết rất nhiềutruyện ngắn cho tuổi mới lớn. Gặp offline, thấy hợp nhau, lại cùng mười bảy tuổinên chơi với nhau đến tận giờ, khi sắp bước sang mười tám. Những lúc bù khú làcả ba đều nhắc tới H2S. Chúng tôi không biết H2S là ai, ngoại trừ cái bút danhđược kí dưới mỗi truyện ngắn. Cả ba cùng yêu truyện của H2S vì thế giới truyệncủa H2S đầy hồn nhiên và nông nổi như thế giới của chúng tôi, có cả quán kem,sms ngày mưa, stakeboard, tóc vuốt gel, băng đô màu hồng và những thứ khác.Tôi, Yến, Hoàng đều muốn tìm gặp được H2S, nói với nhà văn sự yêu mến củamình.***- Bữa giờ tụi mày có tung tích gì về H2S chưa?- Có gọi điện lên tòa soạn, chị biên tập bảo nhà văn H2S chỉ gửi bài qua email vànhận nhuận bút bằng tài khoản ngân hàng Đông Á. Không một số điện thoại,không một dòng địa chỉ. Những manh mối tiềm năng coi như không có, search trêngoogle cũng không thấy gì.Tạm dừng chuyện H2S, Yến và Hoàng chuyển sang cuộc sống phố núi của tôi. Nơitôi sống là một phố núi đẹp với những con dốc cao và những màn sương ken dàybuổi sáng nhưng tôi vẫn buồn vì thiếu vắng những người bạn như Yến, Hoàng vàthèm các món của học trò Sài Gòn.Yến luôn là một cô bạn tuyệt vời, khi hỏi:- Cậu thèm ăn cái gì, bọn này dắt đi!- Ốc, sò huyết… Trên ấy, không có biển nên thèm đồ biển. À, tớ thèm nhất là gỏisứa, đi ăn gỏi sứa đi!Tới gần quán ốc, Yến tạt vào sạp báo gần đó. Yến mở tờ báo, hét lên:- Truyện của H2S!Tôi và Hoàng lật đật xúm lại, cả ba chụm đầu vào tờ báo. Truyện có tên là Tên gọikhác của cà rốt là củ cải đỏ. Đại loại câu chuyện xuất phát từ một đĩa gỏi sứa có rấtnhiều cà rốt bào. Hai người bạn cãi nhau chí chóe vì một người cho rằng cà rốt còncó tên là củ cải đỏ. Từ đối thoại, cả hai đã chuyển sang đối đầu. Bạn gái cho rằngbạn trai đặt điều, học dở mà đòi bày đặt sáng chế ngôn ngữ. Còn bạn trai thấy nhưbị xúc phạm. Đĩa gỏi sứa chỉ mỗi người bạn trai thứ ba ăn. Một bữa ăn thật buồn.Rồi người bạn thứ ba ấy trong một chuyến du lịch Tây Nguyên đã nghe đượcngười dân trên đây gọi cà rốt là củ cải đỏ nên đã lập tức nhắn tin giảng hòa. Kếtthúc truyện, cả ba người bạn cùng giành nhau một đĩa gỏi sứa có rất nhiều… củ cảiđỏ bào.- Ha ha, sao giống tụi mình dữ ta. Thôi hai người giả bộ giận nhau đi, để tui ăn mộtmình một đĩa cũng được - Tôi lên tiếng.Quán ốc vẫn như cũ, góc bàn trong cùng, nơi chúng tôi hay ngồi vẫn trống. Cả balật đật giành chỗ, tiếp tục bàn về truyện ngắn Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏvà gọi món gỏi sứa.- Đang ở đâu đó, tới ăn gỏi sứa, khao truyện ngắn Tên gọi khác của cà rốt là củ cảiđỏ mới đăng trên báo teen tuần rồi, không tới là mất hoàn toàn cơ hội, đừng có đòinữa đó anh bạn! - Tôi, Yến và Hoàng trố mắt nhìn về phía người đàn ông tóc hoarâm đang gọi điện thoại ở cuối quán. H2S! Là H2S! Chỉ có H2S mới nói như vậythôi. Chúng tôi nhìn thật lâu và một, hai, ba… chạy ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tên gọi khác của cà rốt là củ cải đỏ tiểu thuyêt Việt Nam tủ truyện ngắn câu chuyện tình yêu truyện ngắn tình yêu câu chuyện cuộc sốngTài liệu liên quan:
-
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 1
161 trang 432 13 0 -
totto-chan bên cửa sổ: phần 2 - nxb văn học
54 trang 111 0 0 -
Lạ hóa một cuộc chơi - Tiểu thuyết Việt Nam đầu thế kỉ XXI: Phần 2
103 trang 71 6 0 -
Tiểu thuyết Chuyện tình mùa tạp kỹ của Lê Anh Hoài nhìn từ lí thuyết trò chơi
11 trang 57 1 0 -
Luận án Tiến sĩ Văn học: Văn hóa tâm linh trong tiểu thuyết Việt Nam đương đại
182 trang 47 0 0 -
33 trang 43 0 0
-
234 trang 42 0 0
-
65 trang 39 0 0
-
108 trang 39 0 0
-
13 trang 39 0 0
-
6 trang 37 0 0
-
112 trang 37 0 0
-
Hài hước, trào tiếu, sân khấu hóa - một khuynh hướng tiểu thuyết gần đây
7 trang 35 0 0 -
172 trang 34 0 0
-
7 trang 33 0 0
-
thuở mơ làm văn sĩ: phần 2 - nxb tuổi xanh
71 trang 33 0 0 -
306 trang 33 0 0
-
luật ngầm: phần 2 - nxb dân trí
64 trang 33 0 0 -
43 trang 31 0 0
-
thuở mơ làm văn sĩ: phần 1 - nxb tuổi xanh
59 trang 30 0 0