Sẽ có ai đó lướt qua truyện ngắn này và nghĩ rằng nó được lấy cảm hứng từ bộ phim đình đám BOF. Nhưng cứ đọc thử xem, bạn sẽ thích đấy. Thanh là một thằng con trai lập dị và có phần cổ quái. Gã thích những thứ mà tưởng như chỉ ông bà nhà ta mới thích. Sáng sáng gã thích dậy sớm pha trà và thưởng trà trong tiếng tiêu cầm nỉ non
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thanh – Phong – Minh - Nguyệt - Kỳ 1 Thanh – Phong – Minh - Nguyệt Kỳ 1 – ThanhSẽ có ai đó lướt qua truyện ngắn này và nghĩ rằng nó được lấy cảm hứng từbộ phim đình đám BOF. Nhưng cứ đọc thử xem, bạn sẽ thích đấy.Thanh là một thằng con trai lập dị và có phần cổ quái. Gã thích những thứ màtưởng như chỉ ông bà nhà ta mới thích. Sáng sáng gã thích dậy sớm pha trà vàthưởng trà trong tiếng tiêu cầm nỉ non. Tối tối gã tụng kinh niệm phật trong tiếnggõ mõ vang vọng đều đều. Gã là một người ăn chay, thích đánh cờ vây, thổi tiêu vàđam mê thư pháp. Ở người gã toát lên vẻ “xa trần lánh tục”, duy chỉ có 3 đứa bạncủa hắn biết là hắn còn lâu mới đạt đến cảnh giới vô vi, duyên trần của gã vẫn cònnặng lắm. Một cách tổng quát, gã là một tên lập dị bất đắc dĩ.Phong là một thằng con trai thích chinh phục phái đẹp hay gọi một cách mỹ miềulà không kiềm lòng được trước cái đẹp. Gã cao ráo, sáng sủa (tuyệt đối không tốisủa), trắng trẻo và thư sinh. Nhìn gã có cốt cách phiêu diêu tự tại và đôi mắt tuyệtđẹp. Đặc biệt khi hắn cười được đánh giá là “hoa nhường nguyệt thẹn”. Nói mộtcách tổng quát, gã là một thanh niên đẹp trai tuấn tú.Minh lại là một thằng con trai khô khan. Gã không đẹp trai như Phong và cũngkhông lập dị như Thanh. Gã thích tìm kiếm niềm vui trong sách vở và máy tính,hay những thứ đại loại cần phải vận dụng đầu óc minh mẫn. Gã là một tên học giỏivà có trí tuệ. Một cách tổng quát, nói chuyện với hắn chán phèo.Nguyệt là cô gái duy nhất trong nhóm với cặp kính đỏ Bordeaux. Không xinh đẹptuyệt vời và cũng không học giỏi xuất sắc, nhưng có cá tính khác người và vô cùngthích màu vàng. Một cách tổng quát, con gái thích màu vàng thường kiêu ngạo.Bốn con người kể trên làm bạn với nhau từ bé. Chỉ biết là từ bé chứ bé cỡ nào cũngchẳng cần quan tâm.…Thanh… gã trai với nụ cười “đần đần”.Chơi với gã từ nhỏ, mọi người đều thấy gã là thằng chơi được, có trách nhiệm vàtử tế với bạn bè. Về phương diện gia đình, gã cũng thuộc hàng con cái có hiếu, bốgã làm bác sĩ phẫu thuật, mẹ gã làm tiến sĩ nghiên cứu toán học, nghe giang hồ đồnthổi cụ cố từ đời nào đấy nhà gã trước còn là bảng nhãn thời Lê. Vì vậy, việc hắnhọc hành chỉn chu là điều không phải bàn cãi. Trong 4 người, có thể gọi nhà gã làdanh gia vọng tộc nhất.Nhưng 2 năm trước, tức là cái hồi khi gã vừa đủ tuổi cầm lá phiếu cử tri trên tay đibỏ vào thùng phiếu. Hồi đó, gã cũng bình thường như bao người khác, cơm ănngày ba bữa, quần áo mặc cả ngày, thích tụ tập đàn đúm và vui chơi với bạn bè,thậm chí hồi đấy gã còn ham mê đá bóng và cày điện tử thâu đêm. Thế nhưng,chẳng hiểu sao, năm cuối cấp, gã quay sang đổ cái rầm trước một em lớp Văn, bạnbè đều mừng cho gã vì một thằng con trai tử tế đến tuổi yêu đương từ lâu rốt cuộccũng đã có mối tình đầu. Một thằng con trai lớp Toán, gallant có gallant, khô khăncó khô khan tùy lúc, đẹp trai có đẹp trai tạm ổn, đem lòng yêu một cô nàng lớpVăn, nữ tính có nữ tính, đanh đá có đanh đá tùy lúc, nhan sắc có nhan sắc tạm ổn.Xem ra là một sự kết đôi không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là khá đẹp. Thếnhưng …Chuyện hoàn toàn bình thường, nhưng với 3 đứa còn lại thì không bình thường.Lần đầu tiên, chúng nghe thấy Thanh kêu gào sầu thảm:- Tao cảm mất rồi.Minh dừng bấm máy tính. Phong tháo headphone ra khỏi tai. Nguyệt hạ quyển tiểuthuyết xuống. 8 cặp mắt nhìn về phía gã (Nguyệt bị cận).- Có cần tao mua thuốc cảm cho không ? – Nguyệt trố mắt hỏi một câu kiểmchứng.- Mày biết thuốc mày mua tao không cần uống mà.- Em là ai cô gái hay nàng tiên, em có tuổi hay không có tuổi, em … - Phong đangngâm dở những vần thơ bất hủ mà gã luôn cho rằng “sáng tác ra là để dành cho gã”(?!?).- Em ấy là cô gái. Và em ấy 18 tuổi.- Nói tiếp đi – Nguyệt nhìn bộ dạng đang chăm chú vào những viên cờ vây trắngđen của Thanh.- Học cạnh lớp mình. Một cách tổng quát thì xinh bình thường, nhưng tao khôngthể không nhớ về em ấy.Phong – Đúng là xinh bình thường nên … tao mới không biết. HeheheNguyệt chẳng quan tâm điệu cười mà nàng luôn diễn đạt bằng từ “khả văn ố” củaPhong. Như bình thường, cái nàng quan tâm là những tiểu tiết xung quanh cácnhân vật chính.- Sao mày cảm em. Mà em tên gì, quen biết đến đâu, sở thích ra sao, ngoại hình thếnào ? Mày phải nói rõ mới có thể phân tích thông tin được.- À, như phim, em vừa đi vừa nhắn tin nên té cầu thang, tao đi đối diện nên tựdưng được đóng vai người hùng dìu em xuống phòng y tế rồi lại dìu em lên lớphọc. Thế tao mới biết em học lớp Văn. Còn tên thì tao không hỏi mà em cũngkhông nói. Về ngoại hình thì em không cao lắm, hơi gầy, uhm … kiểu nhỏ nhắn.Hết.- Ngán văn ngẩm. Tình hình xem ra có vẻ nan văn giải – Nguyệt gập quyển tiểuthuyết lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.- Không những ngán ngẩm, nan giải mà còn lãng xẹt. Nếu là tao thì tao sẽ đứng đợiem khi tan học, đèo em về tận nhà và … ôi đúng là chuyện đơn giản chưa từngthấy. Há há há – ...