Đã gần một năm trôi qua kể từ khi họa sĩ Bùi Thanh Phương, con trai của cố họa sĩ Bùi Xuân Phái kiện hãng đấu giá danh tiếng Sotheby’s “cố ý” dùng tranh giả. Việc này khiến dư luận xôn xao nhưng thực hư thế nào thì quả tình không một ai nắm chắc. Nhân đây, Ban biên tập Tạp chí Mỹ thuật xin đăng lại bài viết của tác giả Seth Mydans mang tên A legacy of War: Fake Art in Việt Nam đăng trên Diễn đàn Thông tin Quốc tế của Mỹ ngày 31/7/2009. Thời gian...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THẬT,GIẢ MỸ THUẬT VIỆT NAM
THẬT,GIẢ MỸ THUẬT VIỆT
NAM
họa sĩ Bùi Thanh Phương bên cạnh những
tác phẩm của cha, hoạ sĩ Bùi Xuân Phái
Đã gần một năm trôi qua kể từ khi họa sĩ Bùi Thanh Phương, con trai của cố
họa sĩ Bùi Xuân Phái kiện hãng đấu giá danh tiếng Sotheby’s “cố ý” dùng
tranh giả. Việc này khiến dư luận xôn xao nhưng thực hư thế nào thì quả tình
không một ai nắm chắc. Nhân đây, Ban biên tập Tạp chí Mỹ thuật xin đăng
lại bài viết của tác giả Seth Mydans mang tên A legacy of War: Fake Art in
Việt Nam đăng trên Diễn đàn Thông tin Quốc tế của Mỹ ngày 31/7/2009.
Thời gian mà tác giả đề cập tới trong bài viết đã hơi “chậm” một chút so với
hiện tại - ví dụ như giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật hiện tại là ông Vi Kiến
Thành chứ không còn là ông Trương Quốc Bình. Nhưng trong bài viết
chúng tôi xin được giữ nguyên chức danh. Điều đáng quan tâm trong bài viết
là tác giả đặt đã đưa ra một số tư liệu có nguồn gốc. Thật, giả của những vấn
đề sẽ được điều trần như thế nào... Xin mời quí vị độc giả tham khảo bài viết
dưới đây.
Ngay cả Giám đốc Viện Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam ở Hà Nội cũng không
biết rõ có bao nhiêu tác phẩm và hiện vật trưng bày trong viện bảo tàng này,
dưới quyền quản lý của ông, là chính bản và bao nhiêu bản copy vô cùng
khéo léo là bản nhái. Nhưng ông nói ông sẽ cố gắng tìm cho ra vấn đề.
Nhiều tác phẩm tại Viện Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam có thể là những bản
sao được thực hiện để trưng bày thay thế những nguyên bản trong thời kỳ
Chiến tranh Việt Nam. Giờ đây không rõ bức nào là thật, bức nào là giả nữa.
Bùi Thanh Phương ở nhà cùng những tác phẩm của cha anh, Bùi Xuân Phái,
gọi bước chuyển đổi mỹ thuật không được theo dõi, giám sát này là một “tai
hoạ”.
Hiện có khoảng 20.000 hiện vật treo trên tường, đặt trong các phòng trưng
bày và cất trong kho, bao gồm các tranh, tượng, tác phẩm sơn mài, gốm, các
tượng cổ và các đồ mỹ nghệ truyền thống.
Nguyên Giám đốc Bảo tàng Mỹ thuật Việt Nam Trương Quốc Bình nói:
“Chúng tôi đang nỗ lực thực hiện một cuộc rà soát lại một cách toàn diện các
hiện vật trưng bày và cất trong kho của chúng tôi. Sau khi chúng tôi đánh giá
được toàn bộ các hiện vật, chúng tôi sẽ ghi rõ hiện vật ấy có phải là nguyên
bản hay không.”
Ông Bình đã và đang giải quyết nhiều vấn đề về tính xác thực của các tác
phẩm mỹ thuật trong Bảo tàng. Các giám tuyển mỹ thuật và các nghệ sĩ đã ý
thức được việc này nhiều năm rồi, nhưng mãi tới tháng 4 vừa qua, nó mới
trở thành vấn đề được công chúng bàn luận nhiều, khi nó được nêu lên tại
một hội nghị về bản quyền tổ chức tại Đà Nẵng.
Phần lớn tình trạng lẫn lộn này là di sản của cuộc chiến tranh với Hoa Kỳ,
kết thúc năm 1975, và cuộc chiến tranh chớp nhoáng với Trung Hoa năm
1979, ở mức độ nhẹ hơn.
Cuối những năm 1960, sợ rằng Mỹ sẽ ném bom Hà Nội, các quan chức bảo
tàng đã sơ tán hàng trăm tác phẩm quan trọng về nông thôn cất giữ cho an
toàn.
Để thế vào chỗ của chúng trên các bức tường trưng bày, viện bảo tàng đã đặt
các bản tranh chép: một số do chính các tác giả nguyên bản vẽ lại, một số do
những người tập sự của các nghệ sĩ chép, một số do chính các nghệ sĩ
chuyên chép tranh tay nghề cao, công tác tại phòng phục chế của bảo tàng
đảm nhiệm. Tất cả đều là những bản sao trứ danh - hoặc còn gọi là phiên
bản, như người Việt vẫn thường gọi những họa phẩm do chính tác giả của
chúng sao chép lại. .
Nhưng giờ đây, “nó là cả một tai hoạ” Bùi Thanh Phương, con trai của Bùi
Xuân Phái là một họa sĩ nổi tiếng nói: “Người xem không dám chắc liệu
những gì họ đang nhìn thấy là thật hay giả nữa.” Ông Phương nói ông không
biết rõ bức nào trong số 7 bức được trưng bày trong bảo tàng là do chính cha
ông vẽ nữa. Cha ông đã qua đời năm 1988.
Ông Nguyễn Đỗ Bảo, Chủ tịch Hội Mỹ thuật Hà Nội, người đã đọc tham
luận gây tranh cãi tại hội nghị về bản quyền tác giả hồi tháng 4, cho biết
trong một số trường hợp rõ ràng là ta không thể nắm được các nguyên bản
hay các phiên bản được đem sơ tán cất giấu nữa.
Phát biểu trong một cuộc phỏng vấn, ông Bảo nói: “Do không có chuyện
giám sát, nên khi các nghệ sĩ đem tranh về nhà họ có thể sao làm nhiều bản.
Họ rất có thể giữ lại nguyên bản. Ta không có cách nào nắm được cả”
Tại hội nghị, ông đã nói với cử tọa rằng: “Do công tác quản lý kém, viện bảo
tàng đã mất nhiều tác phẩm nguyên bản trong thời gian đó,” rồi ông nói
thêm rằng các cán bộ nghiên cứu không được phép kiểm tra tác phẩm “trong
khi công chúng không biết rằng đấy là những phiên bản sao chép”
Khi được hỏi trong cuộc phỏng vấn lý do tại sao ông lại nêu vấn đề đó vào
lúc này, sau bao năm im ắng, lặng thinh, thì ông đáp: “Giờ đây, chúng tôi
được tự do, dân chủ hơn và chúng tôi lên tiếng muốn bảo đảm rằng viện bảo
tàng không còn trưng bày những bản sao nữa.”
Nguyễn Quí Đức, chủ một gallery nhỏ chuyên “lăng-xê” các nghệ sĩ trẻ, đã
nói sự cởi mở mới này đối với các kho tàng mỹ thuật của đất nước đã có thể
diễn ra theo tinh thần của một chính sách gọi là “hội nhập”.
Ông Đức nói “Hiện nay, “hội nhập” là một ...