Danh mục

Thế nào là hạnh phúc

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 139.30 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mình chia tay nhau rồi, cậu có đang vui không?” Linh đang dang rộng sải tay đón lấy từng đợt gió lùa vào lồng ngực. Biển bao giờ cũng đem lại cho ta cảm giác mênh mông, thanh thản và nhẹ nhàng. Giống như được ôm một người yêu
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thế nào là hạnh phúc Thế nào là hạnh phúcMình chia tay nhau rồi, cậu có đang vui không?”Linh đang dang rộng sải tay đón lấy từng đợt gió lùa vào lồng ngực. Biển bao giờcũng đem lại cho ta cảm giác mênh mông, thanh thản và nhẹ nhàng. Giống nhưđược ôm một người yêu to lớn có tấm lòng bao la và một trái tim vui vẻ vậy.Linh và Huy đã chia tay nhau ở nơi này, từ rất rất lâu rồi, lâu đến mức mỗi lần nhớlại Linh chẳng còn khóc nữa, mỗi nỗi đau, mỗi vết sẹo trở thành một ký ức đẹp đểđến khi nhắc lại nó Linh có thể nhẹ lòng mà mỉm cười.“Huy, cậu đang vui chứ?”Năm nào Linh cũng tới đây vào mùa hè, năm nào Linh cũng hỏi câu đó với biểncả, mong biển cả mang những lời đó đến bên tai Huy. Kỷ niêm mãi chỉ là kỷ niệm,nó sẽ còn mãi với thời gian, với biển cả, với nơi này nhưng có lẽ trong lòng Huynó cũng chỉ là một phần ký ức nhỏ bị ngủ quên trong tim.“Cậu là nhân viên mới à?”Anh mắt Huy đã chạm vào trái tim Linh nhẹ nhàng như vậy, chỉ là một câu nói,một ánh mắt và một nụ cười nhưng hình ảnh đầu tiên đó vẫn còn đọng lại nguyênvẹn trong đầu Linh như ngày ấy mới xảy ra hôm qua.Linh rụt rè lấy đồ cho Huy, nhẹ nhàng bỏ từng món đồ vào giỏ rồi đưa nó cho Huy.Tiếng leng keng của chiếc chuông gió vang lên, cơn gió mang theo mùi của muối,mùi của biển, mùi của cát và mùi của cá. Mái tóc Huy có màu đỏ, có lúc là màunâu và có lúc lại màu đen, dáng người cao cao đứng đầu gió, mái tóc hơi bay, baytheo chiếc chuông gió mang theo tâm hồn của Linh lên đến chín tầng mây.“Cô bé bán hàng ơi!”Huy đã gọi Linh như thế hàng trăm lần, sau này kể cả khi Huy biết tên Linh nhưngai vẫn gọi cô theo cách riêng của mình. Sau giây phút ngây ngất, Linh quay lạithực tại, nhận tiền từ tay Huy rồi trả lại tiền thừa cho anh. Anh vẫn cười, nụ cườigiống như gió biển, bàn tay chạm vào nhau, trái tim Linh lại rung lên một lần nữadù cho giây phút đó chỉ là vài tích tắc.Bước đi trên những bậc thang dẫn xuống bãi cát trắng mịm, Linh cứ bước xuốngrồi lại bước lên luẩn quẩn ở nơi đó. Những bậc thềm chờ đợi, Linh đã gọi nó nhưvậy, trước đây cô đã từng đứng ở đó chờ Huy và Huy cũng vậy, đã có lúc anh ngồiđó hàng giờ chờ Linh. Linh ngồi xuống bậc thềm sần sùi của bậc thang đi xuốngbiển, sục chân vào cát và cảm nhận cái ran rát của nền cát nóng bỏng, bản nhạc đónăm nào cô cũng nghe vào đúng thời điểm này nhưng khác ở chỗ, mỗi năm Linhlại nở một nụ cười khác nhau. Vào cái năm đầu tiên sau khi hai người chia tay,Linh cũng đứng ở nơi này, nghe bản nhạc này và cười trong khi nước mắt vẫn tuônđầy hai hàng mi, thấm ướt bờ môi mặn chát. Năm thứ hai, Linh không còn khócnhiều nữa, cô chỉ khẽ mỉm cười trong khi tai vẫn văng vẳng giai điệu quen thuộc,đôi mắt hằn lên vẻ chua chát, thất vọng và đau đớn.Năm thứ ba, năm thứ tư, giaiđiệu đó dân trở nên giống một kỷ niệm nhẹ nhàng, dễ đưa tâm trạng trở về trạngthái mông lung trống rỗng,còn đến nay, mọi thứ đã qua biết bao nhiêu mùa hè, biếtbao nhiêu đổi thay của cuộc sống khiến cô chỉ còn giữ lại nụ cười trên môi.Đứng dậy và bước nhẹ nhàng dọc theo con đường mòn quanh núi, con đường cónhững cây xoan đào được trồng ngang vách núi rủ xuống hồng cả một sườn núi.Xoan đào không có hương thơm, hơn nữa lại còn có độc nhưng bù lại, sắc đỏ hồngcủa nó khiến con người ta ngây ngất. Nhà ga nằm ở phía cuối con đường, khu phốsầm uất nhưng nó lại bỏ không, trước kia nó đã từng là một nhà ga vô cùng đẹp đẽvà vui nhộn, tiếng trẻ cười nói trong sân, tiếng những bà cô bán hàng rong đứngbuôn bán năm ba câu chuyện thường ngày, tiếng còi tàu inh ỏi, tiếng hô hoán củamấy chị nhân viên rồi đâu đó còn tiếng rầm rầm của tàu máy. Linh lại ngồi xuốngchiếc ghế đá gần đó, nhìn ra phía sân chơi hiu vắng.Huy chơi đàn rất giỏi, anh được chuyển về thanh phố biển để trở thành một giáoviên dạy đàn. Khoảng thời gian bên Huy là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong cuộcđời cô sinh viên xa nhà như Linh, hai người đã cùng nhau làm biết bao nhiêu việc,cùng nhau nắm tay đi trên những khung đường ray của nhà ga, cùng nhau đạp xetuột xuống con dốc Xoan đào rực rỡ, cùng nhau đàn, cùng nhau hát, cùng nhauchụp ảnh, cùng nhau ngắm vẻ lung linh của những buổi chiều hoàng hôn rát vàng.Thời gian dường như luôn quay trở lại vào thời điểm ngọt ngào và hạnh phúc đó.“Khi ánh hào quang của buổi chiều kết thúc,Cũng là lúc em nhận ra rằng từ khi nào?Em đã có thể tự mình bước đi trong bóng tối.Em vẫn cố níu giữ lấy anh trong từng ký ức mà em chẳng thể nào vứt bỏ.Thêm một năm, thêm một mùa hè là thêm một nụ cười,Một nụ cười vui vẻ cho những ký ức nhớ về anh.Dù có cố gắng nhưng mọi ký ức về anh vẫn hiển hiện,Dấu chân ấy, mùi hương ấy, những thứ thuộc về anh vẫn luôn vây quanh lấy em,vẫn nồng nàn như thuở ấy.Như ngày đầu ta mới giặp nhau.Em của nhiều năm về trước.”Đặt bức thử trở lại vào trong chiếc hòm nhỏ, mỗi năm cô đều viết cho anh một láthư như thế, một lá thư nói lên sự thay đổi của cô, viết rồi lại đặt nó vào trongchiếc hòm đó, những lá thư chẳn ...

Tài liệu được xem nhiều: