Danh mục

Thị Trấn Trong Sương

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 140.73 KB      Lượt xem: 16      Lượt tải: 0    
Jamona

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bước chân tôi nhanh hơn cho dù tôi chẳng có gì để vội vàng. Đơn giản là tôi đang đi xuống con dốc. Sương mù vãn còn dày đặc phía trước mặt. Núi gần lắm, như với tay một cái là tới. Tôi đang đi vào một khúc quanh, mà khi nãy nhìn thấy màn sương mù trắng xoá, cứ nghĩ là mình đi vào con đường cụt. Đứng trên đầu dốc khó xác định được đâu là lối rẽ, nhất là một lối rẽ khuất. Buổi chiều hôm qua có mưa, mưa kéo dài suốt đêm nên sáng nay...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thị Trấn Trong Sươngvietmessenger.com Đào Thị Thanh Tuyền Thị Trấn Trong SươngBước chân tôi nhanh hơn cho dù tôi chẳng có gì để vội vàng. Đơn giản là tôi đang đi xuốngcon dốc. Sương mù vãn còn dày đặc phía trước mặt. Núi gần lắm, như với tay một cái là tới.Tôi đang đi vào một khúc quanh, mà khi nãy nhìn thấy màn sương mù trắng xoá, cứ nghĩ làmình đi vào con đường cụt. Đứng trên đầu dốc khó xác định được đâu là lối rẽ, nhất là mộtlối rẽ khuất. Buổi chiều hôm qua có mưa, mưa kéo dài suốt đêm nên sáng nay sương mùđậm quá. Sương thấm vào vai không thấy lạnh mà chỉ có cảm giác mỏi. Tối hôm qua, tựdưng tôi không ngủ được. Trong tiếng mưa rỉ rả lẫn tiếng nỉ non của ếch nhái, những giấcmơ cứ chập chờn kéo về, khi tôi thấy tôi thế này, khi tôi thấy tôi thế khác. Hết giấc mơ này,chợt tỉnh, đủ đẻ định hình đó chỉ là một giấc mơ rồi lại chìm vào giấc ngủ để kéo theo mộtgiấc mơ khác. Có những khuôn mặt thật gần kề, rồi bổng tan biến đi thật nhanh, tôi chấpchới giữa những giấc mơ không liên tục. Cứ thế cho đến sáng. Bình thường mở mắt ra làthấy núi bốn bề vây phủ, có cảm giác như mình đang ngủ trong một chiếc nôi xanh của núirừng. Thế nhưng, sáng nay tỉnh dậy trong cái cảm giác mệt mỏi vì thiếu ngủ, nhìn qua cửasổ tôi chỉ thấy một màu trắng đục. Núi không ngủ trong chiếc màn tuyn mà ngủ trong mộtchiếc màn may bằng một loại vải dày, thô.Tôi tham gia đoàn thanh tra của tỉnh, thanh tra công trình xây dựng cơ bản một bệnh việnmiền núi. Đoàn tám người, chỉ có tôi và Linh là nữ. Hôm lên đây, hai đứa cứ nghĩ là buồnlắm, thế rồi chẳng có thời gian nào để buồn. Ban ngày cắm đầu vào công việc, đo đạc, đốichiếu thiết kế, kiểm tra khối lượng đã thi công, ghi nhận tình trạng hiện tại... Buổi tối, nếukhông rủ nhau nhậu nhẹt, hát karaoke, thì cũng kéo nhau đi uống cà phê, tán gẫu cho đếnkhi hết phim trên truyền hình mới về nhà khách. Mệt nhoài sau một ngày làm việc chỉ cóđứng khi thì trong nhà, khi thì ngoài nắng, tôi và Linh chỉ kịp thả cái màn, nói vài câu là chìmvào giấc ngủ. Khí hậu miền núi này mát, mọi người cứ nói đùa đây là Đà Lạt thứ hai. Đêmngủ chẳng cần quạt, về sáng phải kéo vội tấm chăn quấn vào người nếu không muốn bj cảmlạnh. Hai tuần trôi qua thật mau, đã đến ngày chuẩn bị về phố.Thị trấn là một thung lũng nhỏ, nằm trong lòng dãy Trường Sơn Tây, ở độ cao cách mặtnước biển năm trăm mét, nhiệt độ trung bình quanh năm dao động từ sáu đến hai mươi lămđộ C. Sông chảy về hướng mặt trời lặn. Từ đây, nếu băng rừng đi thẳng lên cao nguyênLang Biang chỉ mất hơn hai giờ, trong khi đó đi theo quốc lộ phải mất cả ngày. Có hai mùamưa và khô trong năm, với lượng mưa rất lớn. Và tôi đang ở vào thời điêmt giao mùa, ngàynắng rất muộn, chiều tối mới có mưa, những cơn mưa núi dai dẳng và buồn nỉ non suốt đêmkhuya.Có một con đường chính với nhiều nhánh rẽ. Một phía con đường là khu chợ chỉ rộn lên đếnmười giờ sáng mỗi ngày, rồi trở lại buồn hiu hắt, chỉ còn những hàng quán cố định, nhữngngười chạy xe thồ ngồi dưới bóng cây, hy vọng tìm kiếm một khách hàng hiếm hoi của buổichợ chiều. Một vài quán cà phê thỉnh thoảng lại xập xình lên tiếng nhạc, không đủ đánh thứcsự trầm mặc muôn đời của núi. Một phía con đường là những nhánh rẽ đi vào các xã, vàosâu hơn nữa là những bản làng của người dân tộc Raglai, quê hương của những bộ đàn đánổi tiếng. Hôm ngồi nghỉ giải lao ở bệnh viện, một người dân tộc Raglai kể cho tôi nghe cáchlàm bộ đàn đá. Đá để làm đàn phải là đá trên núi Hòn Gầm hay Dốc Gạo. Làm được bộ đànrất công phụ Đi rừng lấy búa gõ vào viên đá nào có tiếng kêu ma la, đánh dấu để đó, rồihàng ngày vào rừng đập bể dần. Một bộ đàn phải có ít nhất từ chín đến mười một tảng đá,có nhiều làm nhiều. Đá được cột bằng hai sợi dây, loại dây mây chỉ có ở trong rừng, theothứ tự từ lớn đến nhỏ. Tảng đá lớn nhất (ma la mẹ) có thể bằng chiếc bàn và nhỏ nhất (mala con) có thể bằng hai bàn taỵ Để thử đàn, phải làm một máng nước cho nước chảy từ trênsuối xuống, đổ vào đàn đá. Tùy theo con suối xa hay gần, có khi để thử một bộ đàn đá phảikéo một cái máng dài cả trăm thước. Đá con kêu ttrước, đá mẹ kêu sau, rồi phải kéo dâycho các viên đá cụng vào nhau để kiểm tra âm thanh của toàn bộ đàn đá.. Một bộ đàn đáphải làm mất nhiều năm mới xong. Đặc biệt không được để gần lửa đá sẽ bị hự Ngày trướcđá còn nhiều, bây giờ muốn tìm được đá để làm đàn phải vào tận rừng sâu mới thấy. Rừngbây giờ buồn lắm, ông già Raglai nói với tôi như vậy.Tất cả các cơ quan hành chính đều nằm trên con đường chính của thị trấn. Mấy năm qua,tỉnh tập trung đầu tư cho miền núi. Nhà cửa xây cất mới với tiện nghi bình thường của thànhphố. Bộ mặt thị trấn khang trang đến không ngờ. Cạnh Uỷ ban Huyện là Kho bạc, Thuế, Bưuđiện... với cùng một kiểu kiến trúc thống nhất trong cả nước. Cư dân thưa thớt làm cho thịtrấn có một vẽ yên tĩnh gần như tuyệt đối. Buổi sáng chúng tôi được đánh thức bởi tiếng gàgáy, buổi trưa uể oải tiếng ve, thỉnh thoảng có con bò nào đó làm nũng mẹ, nghé o, nghé ọsuốt và buổi tối rền rỉ một bản hợp tấu của các loài côn trùng. Hai tuần, tôi thuộc lòng chu kỳsự việc diễn ra trong một ngày, cố gắng tận hưởng khí hậu trong lành và sự yên tĩnh hiếmhoi trong cuộc đời. Buổi sáng, tôi đi bộ hết hai con dốc rồi quay về. Sau đó tôi nghiệm ra mộtđiều rằng: lên dốc và xuống dốc là một sự luyện tập vô cùng lý thú, khi lên dốc cả cơ thểđược đánh thức bởi sự chuyển động của các khớp, lượng máu tuần hoàn nhanh hơn, làmcho người nóng lên và khi xuống dốc là sự vận động của các cơ bắp với những bước nhanhvà gấp gáp. Từ dó, tôi liên tưởng đến sự thăng trầm trong cuộc đời, thành hay bại đều lànhứng sự việc có ý nghĩa.Có một bóng người lờ mờ trong làn sương trắng trên con dốc. Tôi bướcvào một khúc quanh,một bên là vách núi được sơn một màu xanh của cây dại. Những cây dương xỉ kiêu hãnhxoè nhô ra ngoài cố thoát khỏi đám cỏ dại dày đăc, lau nhau. Phía bên dưới, thung lũng bạtngàn một màu xanh, cây rừng nhấp nhô l ...

Tài liệu được xem nhiều: