THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Tác giả: Xuân Công Tử Phần 6: Chơi cô nương đẹp nhất, vung tiền xa xỉ lớn nhấtVô thanh, vô tức. Hai người cứ giằng co như vậy. Từ đầu tới cuối, tuyệt sắc công tử không hề động thủ, chỉ dùng một đôi mắt thật to trừng mắt với Bàng Dục mà thôi. Chỉ là như thế này mà thôi. Chính vì như thế này mà ngươi xem náo nhiệt xung quanh có chút chịu không nổi. Gần nửa cây nhang, Xuy Tuyết cách gần đó đã hoàn toàn tê liệt, đầu trống rỗng,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Phần 6 THIÊN HẠ ĐỆ NHẤT ĐINH Tác giả: Xuân Công Tử Phần 6: Chơi cô nương đẹp nhất, vung tiền xa xỉ lớn nhấtVô thanh, vô tức.Hai người cứ giằng co như vậy.Từ đầu tới cuối, tuyệt sắc công tử không hề động thủ, chỉ d ùng một đôi mắt thật totrừng mắt với Bàng Dục mà thôi.Chỉ là như thế này mà thôi.Chính vì như thế này mà ngươi xem náo nhiệt xung quanh có chút chịu không nổi.Gần nửa cây nhang, Xuy Tuyết cách gần đó đã hoàn toàn tê liệt, đầu trống rỗng,toàn thân giống như bị trói buộc gắt gao lại kh ông có biện pháp nhúc nhích.Rất sắc bén, rất kinh khủng, ánh mắt Hầu gia tuyệt đối không thua kém ai, lúc n àyhoàn toàn áp đảo hiện trường.Xuy Tuyết sống trên đời này mười lăm năm, đây là lần đầu tiên trong đời hắn hiểuđược ánh mắt gì gọi là thực sự hung ác, trong đó tập hợp tàn bạo, bao hàm khủngbố, còn có hung ác độc địa với nhau ---- không, phải nói là “sát khí”, căn bản làbởi vì giảm béo quá độ mà con mắt ác sát của Hầu gia trở nên không có cách nàoso sánh được!Không ai biết nam tử hung hăng một thân trang phục gia đinh trước mắt chính làđường đường An Nhạc Hầu, chẳng qua đối với kết cục của hắn mọi người đều cónhận xét như nhau.Ba chữ: Chết ---- chắc ---- rồi!- Uy, ngươi không sợ chết sao?Mặt tuyệt sắc công tử lạnh tới cực điểm, mắt hạnh xinh đẹp như băng tuyết, âmthanh nhàn nhạt cực kỳ bình tĩnh nghe thấy trái lại càng cảm thấy kinh khủng.Xuy Tuyết lại run run.- Sợ, rất sợ.Bàng Dục lui ra phía sau hai bước, khẽ run môi trông như có chút khiếp đảm.- Thật không, nam nhân vô dụng.Môi mỏng như cánh hoa mở ra, hừ lạnh trong đó lộ ra vô tận hèn mọn.- Thế nhưng ta không sợ ngươi, tên lùn à.Bàng Dục bỗng nhiên tiến tới, nhìn hắn từ trên cao xuống, ánh mắt ban đầu lộ vẻsầu thảm ảm đạm chớp mắt lại phát ra thần sắc phấn chấn.Vừa rồi nhát gan cư nhiên là giả trang!Xuy Tuyết kích động thiếu chút nữa vỗ tay trầm trồ khen ngợi.- Cái gì lùn?Tuyệt sắc công tử hung hăng nheo con mắt lại, khóe miệng gi ương lên, lạnh lùnghỏi hắn.- Ồ, vẫn thấp một chút, ồ, gọi là nhỏ con…Lời vừa nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều đổ mồ hôi cho hắn.Từ ma ma quay đầu lại liếc mắt nhìn thủ hạ nuôi trong lầu, bảy tám người vạm vỡđứng sững sờ tại chỗ, bị tuyệt sắc công tử làm cho sợ đến nỗi phun ra một câucũng không dám, trong đầu bà ta càng hoảng sợ cấp bách, mồ hôi đầm đìa, nếukhông có các cô nương đỡ đã ngã xuống đất.Người khác chịu đòn cũng không sao, dù sao trong thanh lâu không ít cô nương vìtranh giành tình nhân nói chuyện bằng nắm đấm, nếu như ngày nào đó không cóđánh nhau mới thật sự kỳ quái.Nhưng vị này là ai a, vị mắt thấy phải chịu đòn này chính là thủ hạ của An NhạcHầu a, đừng nói bị đánh mặt mũi bầm dập đến nỗi dáng người cũng không còngiống như tên công tử béo ú kia, chính là ít một cây tóc cũng là mất mặt mũi AnNhạc Hầu!Tuyệt sắc công tử động thủ trút giận xong, lại vỗ mông mà đi, món nợ này cuốicùng tìm ai mà tính toán?Đương nhiên là Phiên Tiên lâu bọn họ!Nếu như biết tuyệt sắc công tử tr ước mặt là ai hay tên gia đinh kia chính là bảnthân An Nhạc Hầu, Từ mụ mụ tìm đao sắc cắt cổ cũng đều có tâm.Bàng Dục nói đến nửa chừng bỗng nhiên bỏ dở, Từ mụ mụ run rẩy kéo khăn từtrong ngực ra lau trán.Khá tốt, người còn chưa bị đá bay đi đâu cả.Bà ta nằm mơ cũng nghĩ không ra, nguyên nhân Bàng Dục lúc này không nói cưnhiên là bởi vì…Hắn chợt ngây người nhìn.Bởi vì ánh mắt hắn khi lơ đãng quan sát tới mái tóc và cái cổ của tuyệt sắc công tửthì thấy có chút khác lạ.Đập vào mắt, một mảnh tuyết trắng, bày ra giống như nước sữa, tầng tầng phấn nịnhẵn mịn, da trắng như tuyết mềm nhẵn tinh tế, giống như đá cẩm thạch hoàn toàntự nhiên chưa từng nhiễm phải nửa điểm tạp chất, phảng phất đưa tay qua chạmvào sẽ lưu lại dấu vân tay trên mặt ---- chỉ là xem, khiến cho lòng người gia tốcđập nhanh không hiểu, hô hấp gấp gáp…- Ngươi! Ngươi nhìn cái gì!Ý thức được ánh mắt không kiêng nể gì của Bàng Dục, tuyệt sắc công tử mở to đôimắt đẹp, căm giận mà trừng mắt với hắn, cằm dưới kiên quyết giương cao cao.- Nhìn ngươi a…Bàng Dục chấm dứt ảo tưởng trả lời.- Ngươi, ngươi ngươi ngươi…Ngoài dự đoán của mọi người, tuyệt sắc công tử chẳng những không có nổi giận,ngược lại bỗng nhiên lại xấu hổ, ngay cả nói cũng nói lắp.Ánh mắt Bàng Dục tự nhiên rơi vào trên mặt hắn, da thịt mềm mại trong trắng lộhồng, vô cùng mịn màng, như một mỹ ngọc trong suốt khiền người hoài niệm.- Ngươi ngươi ngươi, không cho ngươi nhìn, không được… không không không,không được xem ta như vậy, không không không không không được!Rõ ràng ánh mắt rất thuần khiết, rõ ràng chỉ đơn thuần là nhìn, cư nhiên làm chotuyệt sắc công tử cà lăm nghiêm trọng, khuôn mặt trắng nõn đỏ lên, màu sắc cònđỏ hơn là mặt trời chiều.- Công… công tử.Nghe được tiếng kêu rụt rè, Bàng Dục lúc này mới phát hiện bên cạnh tuyệt sắccông tử còn một gã sai vặt thanh tú, cũng ...