Thông tin tài liệu:
Một ngày, khi bạn có sự quan tâm vô điều kiện dành cho người khác, bạn biết mình đã trưởng thành hơn… Tôi là một đứa con trai chuyên Lí khù khờ và khô khan, chỉ biết làm bạn với mấy quyển sách bài tập toàn chữ với số, hoặc đọc Songoku, hoặc không thì trùm chăn ngủ. Tôi chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Biết sao được. Học trong lớp Lí mà mấy chục mạng đều là con trai thì cơ hội tiếp xúc với các bạn nữ trong trường đối với một thằng như tôi quả...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thiên thần im lặng Thiên thần im lặngMột ngày, khi bạn có sự quan tâm vô điều kiện dành cho người khác, bạn biếtmình đã trưởng thành hơn…Tôi là một đứa con trai chuyên Lí khù khờ và khô khan, chỉ biết làm bạn với mấyquyển sách bài tập toàn chữ với số, hoặc đọc Songoku, hoặc không thì trùm chănngủ. Tôi chưa có lấy một mảnh tình vắt vai. Biết sao được. Học trong lớp Lí màmấy chục mạng đều là con trai thì cơ hội tiếp xúc với các bạn nữ trong trường đốivới một thằng như tôi quả là hiếm hoi hết sức. Chiều. Như thường lệ, sau khi ghé nhà sách và chọn được vài quyển mới, tôi bắt chuyến xe bus quen thuộc về nhà. Một ai đó trong lúc xuống xe vô tình quẹt ngang làm chồng sách trên tay tôi rớt xuống. Tôi lúi húi nhặt vội và vô tình chạm phải một bàn tay con gái. Một cô gái nhỏ rất dễ thương với mái tóc đen dài - có lẽ là nhỏ tuổi hơn tôi - đang giúp tôi nhặt sách. Cô ấy mỉm cười (rạngrỡ) và khẽ nhích vào một chút để chừa ghế trống bên cạnh cho tôi. Khi ấy tôi cảmthấy mình thật may mắn.Ngẫm lại thì thấy từ bé đến giờ ngoài mẹ và chị thì chẳng có người con gái nàotình nguyện giúp tôi việc gì cả. Mặc dù nếu là tôi thì tôi cũng sẽ hành xử như côgái ấy. Nhưng dẫu sao thì tôi vẫn rất cảm động. Tôi không hề muốn cái bản năngthỏ đế lại trỗi dậy vào đúng lúc này. Nhưng thật sự là tôi bất lực. Rõ ràng là tôimuốn cảm ơn và bắt chuyện với cô ấy. Nhưng có cái gì cứ nghẹn ứ ở cổ sao màkhó thốt ra đến thế.Đường về nhà hôm nay bỗng trở nên thật ngắn. Tôi cứ ước hành trình đó sẽ dàihơn, dài hơn chút nữa, cho đến khi tôi đủ can đảm để nói một điều gì đấy với côấy. Vì tôi biết, có thể đây là lần đầu tiên cũng sẽ là lần duy nhất tôi được ngồi cạnh“thiên thần bé nhỏ”. Xe dừng lại và tôi phải xuống. Bước chân rời xe hôm naymang theo chút gì đó hụt hẫng và luyến tiếc còn vương.***Một chiều khác. Trong lúc đứng chờ đèn đỏ với mấy thằng bạn. Tôi may mắn nhìnthấy cô gái nhỏ hôm nào đang đi nhanh qua đường trên làn dành cho người đi bộ.Và tôi hốt hoảng khi thấy một người đàn ông tiến lại gần và quàng tay lên vai cô ấytrong khi cô ấy cố sức phản kháng. Tôi rời khỏi xe thằng bạn và chạy vụt đến đó.Nhưng cô gái nhỏ đã kịp vùng chạy vào khúc đường quẹo còn gã đàn ông đã kịplẩn vào dòng người đông đúc. Khi tôi đến nơi thì chỉ còn thấy rơi lại ở vệ đườngcái túi xách. Không chần chừ, tôi nhặt lấy nó và đuổi theo cô ấy.Chìa ra trước mặt cô ấy túi xách, tôi cười tươi:- Đồ của em đánh rơi này. Em còn nhận ra anh không? Hôm nọ chúng ta đã gặpnhau trên xe bus.Cô gái nhỏ tròn xoe mắt nhìn tôi. Im lặng. Có lẽ cô ấy đã quên tôi ngay sau khinhặt hộ mấy quyển sách. Nhưng không sao, tôi tiếp tục chào hỏi:- Anh đang chờ hết đèn đỏ chỗ ngã tư thì thấy em ngang qua. Em có vẻ hoảng sợ.Lần sau nếu có gặp mấy gã như thế em cứ hét lên thật to là hắn sẽ sợ quá mà bỏchạy liền.Nhưng trái với những gì tôi đã chờ đợi. Cô gái nhỏ trả lời tôi bằng một cái nhìn hếtsức bối rối và một sự im lặng hoàn toàn. Trong lúc tôi đứng sững như chôn chânthì thấy cô ấy đưa tay lên cổ họng mình và nhìn tôi lắc đầu. Tôi hiểu ra mọi chuyệntrong sự ngỡ ngàng. Em ấy không nói được. Cũng chẳng thể nói an ủi, động viênem câu nào. Tôi đưa em giấy bút. Tôi ra hiệu sẽ ghi những điều muốn nói ra giấy.Em gật đầu.- Em đừng sợ. Anh không có ý xấu đâu. Khi nãy anh thấy em làm rơi túi xách nênmuốn chạy theo để đưa lại cho em.- Dạ, em biết mà. Hình như chúng ta đã gặp nhau trên xe bus.- Anh đưa em về nhé!Cô gái nhỏ tên là Hạ Vy. Tôi dự định sẽ nhanh chóng đăng kí học một khóa ngônngữ tay.***Chiều hôm sau, tôi háo hức đến gặp Vy và bất ngờ khi thấy Vy đang nói chuyệnvui vẻ với một người con trai khác. Vừa nhác thấy tôi, Vy vẫy tay mừng rỡ còn cậunhóc kia lễ phép gật đầu chào (có lẽ đã được nghe Vy kể). Để ý kĩ một chút, tôinhận ra Trường (do Vy giới thiệu tên) cũng giống Vy - đều không nói được.- Hai đứa là bạn thân của nhau à?- Trường là bạn thân đặc biệt của em ạ - Vy chuyền giấy cho tôi và nhìn Trường nởmột nụ cười tình cảm. Chỉ nhiêu đó thôi tôi đã hiểu được ý của Vy. Và mọi hi vọngvừa mới nhen nhóm trong tôi cũng tắt ngấm.Vài ngày sau, tôi không đến thăm Vy nữa. Vì tôi thật sự rất buồn. Vy đã có bạntrai. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Và rồi trong một giây phút, tôi nhận ra tôi chỉ là kẻđến sau.Chiều nay, tiện đường, tôi lại đến thăm Vy. Vy thấy tôi, có một chút ngạc nhiênnhưng vẫn luôn nở nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.- Mấy bữa rồi anh không đến. Em cứ tưởng anh sẽ không bao giờ đến nữa. Nhưbao người khác vậy.- Bao người khác?- Vâng. Sau khi ...