Danh mục

Thoại khúc rìu và thơ

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 129.98 KB      Lượt xem: 19      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Phí tải xuống: 4,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

1. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi… Người đàn ông đen điu quần đùi thô, mình trần tóc râu bậm xị. Ông ta lặng lẽ, cật lực với thứ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thoại khúc rìu và thơ Thoại khúc rìu và thơ Trần Hạ Tháp 1. Xóm lò heo. Buổi sáng chưa mở mắt đã hỗn độn, mù trời hơi nước. Cái thế giới được khoanh vùng bằng tiếng kêu bi thiết các con vật thảm tử. Mùi phân chuồng phát tán, nghẹt thở. Tiếng người lê la trả giá, mặc cả. Tiếng cười rộ lên đắc ý trộn lẫn tiếng chửi thề tục tằn đe doạ. Đâu đó, mơ hồ giọng trẻ con khóc và tiếng ru hò ngái ngủ xa xôi…Người đàn ông đen điu quần đùi thô, mình trần tóc râu bậm xị. Ông ta lặng lẽ,cật lực với thứ ánh sáng lạnh người, loang loáng quanh thân. Lưỡi rìu.Bé gái đến, đặt một cục bọc lá lên bi củi cao nhất rồi le te chạy ngay. Cặp sáchđeo sau lưng thủng lỗ. “Ba ba…xôi đó nghe”. Một bàn tay thộp mạnh vào vainó “Này, này may húc người ta”. Thanh niên thọc tay túi quần lững thữngbước vào…Người đàn ông buông rìu. Thanh niên đã dựa lưng vào đống bi củi, mặt che túixách tay, ngủ ngồi từ hồi nào. Ngó gói xôi chỉ còn nắm lá… Ông ta bỏ đi vềphía vườn cây và trở lại với vài quả chuối xanh, xoè bàn tay chấm muối nhaingồm ngoàm.Rít điếu thuốc, người đàn ông tiếp tục công việc. Đống củi cao dần, mùi nhựatươi dễ chịu. Cho tới khi có tiếng vươn vai sảng khoái sau lưng:- Người bửa củi, đổi cơm. Cơm bửa người, nợ củi… Ê, có thằng cháu tới bửathêm mấy ngày. Ráng chịu. Lão Trình Giảo Kim… Ba Rìu ơi.- Con đười ươi. Không đi khuất mặt, khuất mày luôn.Thoáng tia cười trong mắt, người đàn ông cố chèn cho bi củi dựng đứng.Thanh niên thuận tay chuồi ngay túi xách tay vào chỗ chông chênh. “Rồi, khỏichèn”. Quầng sáng bạc huơ lên. Bi củi văng bắn hai đường. Người đàn ôngkhùng khục cười, gỡ bỏ túi xách ra khỏi lưỡi rìu “Đười ươi nghèo gần chếtbày đặt đồ đạc. Tao… bập luôn” Thanh niên tỉnh bơ “Tội nghiệp. Tội nghiệp”Xé toạc cái túi rách vướng lưỡi rìu, ông ta trợn mắt lấy cuốn sách cũ bị rìuchặt hai:- Quá… trời luôn. Tao tìm không ra. Hèn gì đi đâu cũng thủ túi xách kè kè.Thanh niên che miệng ngáp dài:- “Giải trừ kiến thức” của Krishnamurti. Trả chú. Tình trạng phổ thông vềthiểu năng bộ nhớ. Chôm... không biết bao giờ?Người đàn ông bần thần đứng mân mê cuốn sách hồi lâu:- Mê cái búa cha Nietzsche hả. Giải trừ kiểu nầy còn gì kỷ niệm mầy. Taomua 73, thời Văn khoa, học chung ông già mầy. Giờ quý vị dư tiền rất khoáimua sách bày kiểng. Kiểng sách.Thanh niên ậm ừ:- Chôm sách, rất vệ sinh. Nó không hề sợ sách. Quái gở, những đứa sợ sách lạikhông thiếu sách bao giờ. Chúng chả đọc, miệt mài chôm thứ khác…Người đàn ông bật cười hô hố, đặt cuốn sách “bửa rìu” lên bi củi, nói bângquơ:- Quên sách đi. Đứa nào hỏi, nói làm toán cộng không nhớ. Không học thìngu. Học, quên không nổi sách là ngốc. Là tao nói qua còn có bọn chuyên ănmày theo sách…- Cứ sách này nói thế, cha nọ nói kia... Nô lệ trọn đời. Bằng chứng về triệt tiêusáng tạo. Tự thiến, để được cho quà. Những đứa khoác áo choàng và hớn hởvì vinh danh kẻ khác.- Không tự tin nổi, bảo tao đang nói ra cái của tao đây, nghe cái coi…- Vẹt chỉ “nói thuội” cái đã nói… Khổ nỗi, có một loại hãnh diện vì tài năng,danh vọng… vẹt.Nâng cuốn “bửa rìu” lên tận mặt, người đàn ông cẩn thận lật tìm từng nửatrang rách nát…“Đây. Mấy dòng chữ của tao đây. Hê hê… Còn chưa hề hấngì. Tốt”.Thanh niên chồm tới, chong mắt nhìn:- Có gì đâu. Viết tầm phào ngày tháng không hà.- Ê, tìm đâu ra nữa mầy. Nét chữ thời sinh viên của tao.Hai cái đầu chụm vào nhau. Trang sách rách y nguyên mấy dòng chữ viết, nétký tháu bằng bút “Bic” xanh dương, còn rất rõ chưa phai “Ngày… tháng…năm. Chia tay bạn thân trước cổng trại nhập ngũ số 2… Chiều bỏ giảngđường, lang thang”.Người đàn ông cẩn thận xé nguyên nửa trang giấy cất kỹ vào túi cái áo còn vắtở bụi chuối bên hè. Thanh niên buột miệng:- Ủa, kỷ niệm với ông già.- Ừ, từ đó tới bây giờ…Không ai hỏi ai. Một hồi khá lâu, thanh niên xoay quanh chép miệng:- Sao thấy thiếu thiếu cái cữ... buổi sáng Ba Rìu ơi. Nhớ gì chưa?- Ê, chúng sinh đứa nào ưa cà phê, thuốc lá khỏi hỏi Trình Giảo Kim. Hỏi cụcbi này này… Củi không biết nói. Nó kêu toác toác, dzậy đó. Rìu đây. Tao pháttâm vô lượng.Thanh niên cố nín cười, trợn mắt lấy chân đạp mạnh vào đống ba cục bi totướng còn lại, lầm bầm:- Này, cái tâm vô lượng. Thấy mặt, có việc.Lượm rìu, gã vung tay coi cứng ngắc “Ê Ê, coi bập vô chân con đười ươi.Nghe nói làm thơ cực khổ hơn nhiều. Tao không tin. Tao đi kiếm… thơ đây.Quán cóc”. Giọng hô hố khoái trá kéo ra đường, mất hút…Thanh niên cởi áo. Tiếng bập rìu vào bi củi lại nổi lên toang toác. Một nụ cườilặng lẽ mơ hồ trên môi gã.2. Hai phin cà phê đá, năm điếu thuốc lẻ. Nhạc “Boléro chợ Nọ” trộn lẫn tiếngheo kêu ằng ặc. Hai người ngồi bàn và một cái rìu gác ghế. Mụ quán lom lomđứng nhìn phía sau cái quầy bẩn thỉu mốc meo.- Bốn năm ra trường thất nghiệp sống chui hả? Trường phái hái lượm quanhgốc cây đến đâu rồi. Hậu hiện đại không mầy? Thứ thơ thập loại ch ...

Tài liệu được xem nhiều: