Anh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương, những nhớ mong dồn nén… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lần nắm bàn tay đang lạnh ngắt… Bệnh viện – em – máu – ngày không anhHành lang bệnh viện vắng vẻ, tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng có vài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợn người
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thu cạnThu cạnAnh ôm cô vào lòng bằng tất cả những yêu thương, những nhớmong dồn nén… Bàn tay anh vuốt nhẹ lên mái tóc thưa thớt, rồi lầnnắm bàn tay đang lạnh ngắt…Bệnh viện – em – máu – ngày không anhHành lang bệnh viện vắng vẻ, tối tăm với ánh đèn mờ. Thỉnh thoảng cóvài cô y tá đi qua để thay phiên đổi cả trực. Không gian yên tĩnh đến rợnngười. Không tiếng còi xe cứu thương, không tiếng la hét, rên rỉ củabệnh nhân, không tiếng khóc thương của gia đình và bè bạn… Ở cái nơimà sự sống và cái chết chỉ cách nhau trong gang tấc, thì sự yên lặnghiếm có này có thể là một điềm báo chẳng lành…Trời đã trở mình sang thu với gió heo may nhè nhẹ, với cái lạnh nhỏ giọtvương vất len lỏi theo từng góc phố. Đã không còn cái oi bức nồng nàncủa nắng chiều mùa hạ, thời tiết điềm tĩnh hơn và chững lại nhiều hơn.Thảng hoặc Hà Nội ướt át với những cơn mưa buồn dai dẳng. Phố cổtrầm mình trong tĩnh lặng, uy nghiêm với màu rêu phong nhuốm thờigian dài đằng đẵng.Ban công tầng 3.Ánh trăng ảo mờ hắt lên một gương mặt nhợt nhạt, thiếu sức sống. Tấmáo trắng của bệnh nhân lại càng khiến vẻ xanh xao của cô gái hiện lên rõnét hơn. Ly vòng tay tự ôm lấy mình vì thoáng run bởi gió lạnh. Chiếcáo cardigan mỏng không đủ để làm ấm cô. Ly đứng lặng ngắm nhìncảnh vật xung quanh đang chìm trong bóng tối. Vạn vật tĩnh lặng, mờ ảogiữa nhập nhòe của bóng tối và ánh trăng. Rồi cô đưa mắt nhìn vàophòng bệnh. Mẹ cô đang gục đầu xuống giường, dáng ngồi mỏi mệt. Cólẽ bà đã đuối sức. Cô tự thấy mình như gánh nặng, của tất cả mọi ngườiyêu quý cô.Trời đổ mưa.Ly bước khó nhọc để lên tầng thượng, một việc qúa sức với bệnh nhânung thư đang ở giai đoạn cuối. Hành lang tối tăm, cô thở hắt.Nhưng ởtrên kia có mưa, có cả một bầu trời rộng lớn… Cô thèm mưa, thèm đượcở gần mưa, thèm cảm giác được đưa bàn tay ra hứng những giọt nướctrong veo… thèm cảm giác yên bình không ngột ngạt bởi thuộc sáttrùng, kim tiêm và hóa chất… Cô gắng sức bước lên…Không vồn vã, không hấp tấp, giọt mưa mùa thu nhẹ nhàng lăn trên tóc,trên má, trên áo cô. Cô mặc cho mưa làm thân mình ướt sũng. Nướcmưa mằn mặn. Có cái gì như nghẹn đắng. Thứ chất lỏng màu đỏ tươi lạichảy ra từ mũi. Nhói. Cô nhìn máu, nước mắt và mưa như hòa làm mộttrên tấm thân mình. Cảm giác cô độc và bất lực lại ùa về. Mọi thứ xadần, xa dần rồi bỏ lại mình cô với hụt hẫng.Hôm nay là sinh nhật lần thứ 21 của cô. Không bánh, không hoa, khôngniềm vui, không hứng khởi, không cả anh… Chỉ có nước mắt, máu vàmưa.Sinh nhật – nước mắt – anh – ngày vắng emChiếc bánh kem màu trắng với 21 ngọn nến đang cháy. Bó hoa hồng đỏđặt ngay ngắn trên bàn với trọn 99 bông. Khánh cầm cuốn sổ trên tay, lậtgiở tỉ mẩn từng trang giấy. Mùi hoài niệm lại quanh quẩn đâu đây. Từtrước đến giờ, cuốn sổ vẫn nằm trong ngăn kéo, chưa một lần anh mở raxem lại. Vậy mà hôm nay, không hiểu cái gì đã thôi thúc khiến anhmuốn xem lại nó.Tấm bìa màu nâu sẫm với hàng chữ Diary’s cùng những trang giấy đãngả vàng theo thời gian, trông nó thực sự không có gì đặc biệt. Nhưngnhững gì nằm trong cuốn sổ đó lại là những thứ ý nghĩa nhất – vớiKhánh – những điều không thể thay thế! Tấm ảnh rơi ra từ một tranggiấy, anh gần như ngay lập tức nhặt lên. Khánh vuốt nhẹ lên gương mặtcủa người con gái trong hình rồi dừng tay thật lâu trên mái tóc. Ánh mắtkhông muốn rời. Ly đang cầm lấy tay anh và cười thật tươi. Nụ cười vẫnám ảnh anh trong từng giấc ngủ.Nhưng giờ chỉ còn là quá khứ, là hoài niệm, chỉ là những gì đã qua…Ngoài cửa sổ, trời đang mưa. Mưa ướt đường, ướt phố, ướt những hàngcây, ướt cả đôi mắt của chàng trai đang lặng thinh mơ tưởng về một nơinào xa xôi lắm… Nỗi nhớ hòa vào mưa như muốn xé toạc trái tim anh.Đã bao lâu rồi?“Em ở đâu…?”Một năm về trước…Buổi chiều đầu thu, trời mưa. Khánh xin nghỉ làm sớm, vào tiệm bánhkem lấy chiếc bánh gato anh đặt từ vài ngày trước. Chiếc bánh kem màutrắng có dòng chữ “Happy birthday My love” được trang trí bằng nhữngtrái dâu tây đỏ tươi bắt mắt. Trên đường về, anh ghé qua một cửa hànghoa đầu ngõ, cẩn thận chọn những bông hoa hồng đẹp nhất rồi thắt nơthành bó. Em vốn không thích gói hoa hồng bằng giấy bóng bởi như thếsẽ làm mất đi vẻ tinh khiết của những đóa hoa và vẻ hoang dại, mạnh mẽcủa những mũi gai. Hoa hồng vốn biểu tượng cho tình yêu, nhưng tìnhyêu sẽ không vẹn nguyên ý nghĩa nữa nếu nó bị mất đi cả sự dịu dàng,thanh khiết cũng như sự mãnh liệt, cháy bỏng. Vậy còn gói giấy bóng nólàm gì? Anh vẫn cười về triết lý đó của cô. Và thế là từ đó đến nay, lầnnào tặng hoa hồng anh cũng không dùng giấy bóng.Hôm nay là sinh nhật em, sinh nhật người con gái anh yêu tròn 20 tuổi.Một cột mốc quan trọng với cô, cũng như với cả hai người. Anh đã đặtbàn ở một nhà hàng và chuẩn bị tất cả mọi thứ.Bánh kem, hoa hồng,bóng bay, cappuchino nâu mà cô thích. Anh còn nhờ nhà hàng chuẩn bịcả những bài hát gắn liền với chặng đường tình yêu của hai người. Từbài hát của ngày tình cờ quen nhau trong một tiệm coffee, đến giai điệuda diết của Forever ngày anh tỏ tình dưới nắng, đến những bài hát quenthuộc cô vẫn hát để an ủi mỗi khi anh thấy buồn… Anh tin là cô sẽ vui,và hiểu rằng với anh, cô quan trọng và ý nghĩa như thế nào. Mọi thứ đãđược chuẩn bị đầy đủ, anh đang chờ cô tới.Thời gian trôi. 8h, 8h30, rồi 9h tối… cô vẫn chưa tới. Anh bấm số gọithì chỉ thấy điện thoại tắt máy. Hốt hoảng, nghĩ rằng chuyện chẳng lành,anh lái xe về thẳng nhà cô. Anh bấm chuông liên tục mà không ai trả lời.Mặc trời đang mưa, anh vẫn đợi mãi. Ngôi nhà vẫn im lìm trong bóngtối, không ánh đèn. Anh lo lắng liên lạc cho bạn bè cô, không một ai biếtcô đang ở đâu. Anh về nhà mà lòng như lửa cháy.Nhiều ngày sau đó, anh vẫn không có tin tức gì của Ly. Khánh tìm cô ởkhắp mọi nơi, hỏi thăm tất cả mọi người, đến những nơi cô có thể đếnnhững không hề thấy bóng dáng của cô. Cô bỏ đi mà không một lời từbiệt, không một lý do, cứ như th ...