Võ Đình Mấy năm trước, dễ hơn chục năm trước, tôi có viết một loạt bài gọi chung là “Thư Cho Một Họa Sĩ Trẻ”. Hồi đó, tôi có người bạn nhỏ hơn đến gần ba chục tuổi, yêu văn học nghệ thuật, đặc biệt thích vẽ tranh. Tôi mượn cớ viết những thư đó (bắt chước nhà mỹ thuật học Anh cát lợi Herbert Read với cuốn Letter to A Young Painter của ông – Horizon Press, New York, 1962)– để chia sẻ một số kinh nghiệm bản thân trong đời cầm cọ.
Năm 198..., tạp chí Làng Văn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thư cho một họa sĩ già
Thư cho một họa sĩ già
Võ Đình
Mấy năm trước, dễ hơn chục năm trước, tôi có viết một loạt bài gọi
chung là “Thư Cho Một Họa Sĩ Trẻ”. Hồi đó, tôi có người bạn nhỏ hơn
đến gần ba chục tuổi, yêu văn học nghệ thuật, đặc biệt thích vẽ tranh.
Tôi mượn cớ viết những thư đó (bắt chước nhà mỹ thuật học Anh cát
lợi Herbert Read với cuốn Letter to A Young Painter của ông –
Horizon Press, New York, 1962)– để chia sẻ một số kinh nghiệm bản
thân trong đời cầm cọ.
Năm 198..., tạp chí Làng Văn ở Gia nã đại gọi đùa tôi là “họa sĩ trẻ...
lại”. Tôi thưởng thức hai chữ “trẻ... lại” dí dỏm đó tuy biết rằng một
khi cái già nó đến với mình rồi có bao giờ nó bỏ mình đâu.
Năm ngoái, qua Paris, gặp một bạn văn bảo nên tiếp tục loạt “Thư
Cho Một Họa Sĩ Trẻ”. Phải một năm trôi qua mới thấy là “nên”. Bèn
“tiếp tục”. Nhưng ngẫm lại, chưa chắc gì người trẻ họ cần được mình
chia sẻ cho bằng người già. Trong giới cầm cọ hiện nay coi mòi người
già đông đảo hơn người trẻ đó. Thời buổi này, đặc biệt ở hải ngoại,
người trẻ thiếu gì cơ hội, dại gì mà lăn vào cái nghề được coi là “tàn
mạt rách nát” (chữ của họa sĩ Khánh Trường). Cho nên có “Thư Cho
Một Họa Sĩ Già” này.
......
Bác Th. kính yêu,
Nghe tin Bác về hưu. Định nói “sướng nhé” nhưng thôi vì tôi biết với
người như Bác “hưu” chỉ là chuyện trên giấy tờ. Đăng ký ở sở An sinh
Xã hội để có được cái bảo hiểm sức khỏe rẻ mạt thôi chứ đời cầm bút
cầm cọ có bao giờ biết đến chuyện hưu chuyện hiếc.
Tôi nhớ lần trước qua thăm, Bác có cho xem cái giá vẽ cũ. Giá gỗ sồi,
mua từ nửa thế kỷ trước bên Pháp; các thứ móc, ốc, nẹp toàn bằng
đồng, thật chắc. Tôi thêm hai chữ “thật chắc” để Bác biết rằng tôi đặc
biệt để ý đến những bộ phận bằng solid brass của cái giá vẽ cũ. Đồ mới
sau này người ta đúc bằng nhôm, bằng nhựa, vừa thô lậu, vừa yếu xìu.
Nhớ hơn nữa là chuyện Bác kể.
Vác cái giá vẽ ấy về phòng trọ, dựng lên, gài vào tấm bố mới toanh còn
thơm mùi toile de lin Belgique, rồi với những cây cọ tinh khôi Bác đã
vẽ một bức... tự họa! Từ Rembrandt đến Delacroix cho đến Cézanne,
Picasso, Modigliani, tự họa là việc không thể thiếu. Nhưng Bác không
dấu diếm, cho biết rằng bức tự họa đó, Bác không bao giờ trưng bày,
không cho ai xem, bởi vì nó quá “dở”. Bố cục, đường nét, màu sắc, tất
cả đều xoàng, đều tồi, Bác bảo thế. Tôi vẫn biết Bác “khó”. Đâu biết,
nửa thế kỷ trước, Bác đã “khó” với cả bản thân.
Ấy thế mà rồi Bác cứ tiếp tục dùng cái giá vẽ ấy để trong mấy chục
năm vẽ ra không biết bao nhiêu là tranh. Nhớ hồi mới ngoài hai mươi,
Bác mơ ước mở một phòng tranh, một triển lãm cá nhân – exposition
particulière/ one-man show... Mặc bộ đồ lớn, thắt cái cà vạt kẻng nhất,
đứng ở ngưỡng cửa, tươi cười chào đón quan khách. Và thỏa mãn nhất
là cái giây phút “nàng” xuất hiện với bố mẹ. Đẹp rụng rời. Thơm ngát.
Một tay nâng nhẹ cùi chỏ người đẹp, đúng phép lịch sự, một tay hững
hờ cầm cái ly sâm banh cao cổ, dìu “nàng” bước nhỏ xem tranh, chốc
chốc lả lướt đi một lời bàn vừa cổ kính vừa hào hoa. Ôi, giấc mơ tuổi
trẻ, giấc mơ “văn nghệ”...
Cái ngày của phòng tranh ấy, rồi nó cũng đã đến, đã đi, và sau đó Bác
cứ tà tà mấy chục cái triển lãm khắp nơi. Đã có nhiều bài báo, tiếng
Việt, tiếng Pháp, tiếng Anh, viết về Bác, đăng hình Bác, miệng ngậm
ống vố, tay cầm cọ, nét đắm say trong đôi mắt ưu tư. Chao ôi,... “nhà
nghề” quá sá. Bác đã vẽ, đã trưng bày, đã bán tranh, đã sống như một
họa sĩ. Trong mấy chục năm. Và giờ đây, tuổi hưu nó đâm xầm vào
Bác. Bác nghỉ hưu. Cái chữ “hưu”, tiếng Tàu, tiếng ta, nghe dễ chịu:
nghỉ, thôi, ngưng. Tôi ngờ rằng Bác không ưa gì cái chữ Anh, chữ
Pháp: retirement, retraite. Rút lui, thụt lùi. Tiềm tàng nỗi niềm thua
thiệt, co cụm. Ngay cả ẩn nhẫn, yếm thế.
Người khác về hưu loay hoay phác hoạch đời sống tuổi già: khám sức
khỏe định kỳ, du lịch theo chương trình, có tổ chức, tí toáy tập lấy một
công việc vừa giải trí vừa bổ ích (hobby) thì Bác vẫn ngày ngày cặm
cụi với mấy cây cọ. Mấy cây cọ Bác dùng bao năm nay đã quá cùn, xơ
như cái chổi cũ. Bác bảo: Vẽ đẹp không cần cọ mới.
Nhớ lần Bác kể cho nghe Bác đã quyết tâm dấn thân vào con đường hội
họa như thế nào. Đó là ngày Bác tình cờ được thấy tấm ảnh đen trắng
lớn trong cuốn sách về tác phẩm của Georges Braque. Một phía phòng
vẽ. Cửa sổ lớn, không màn, không sáo, ánh sáng xám nhạt tràn ngập lên
cái bàn gỗ trơn. Trên bàn, một dãy lọ lớn đựng đầy cọ, thứ lọ thô lậu
bằng đất nung rắc muối. Những cây cọ đứng dựa vào nhau, dài với dài,
ngắn với ngắn, cây nào cũng cùn đến gần tới nẹp (ferrule). Cùn nhưng
sạch sẽ, trang trọng, rõ ràng có bàn tay chăm chút săn sóc. Những cây
cọ đứng trong những lọ đất thô đặt thành hàng trên mặt bàn gỗ chằng
chịt dấu vết thời gian đã thôi thúc, dìu dắt Bác đi tới quyết định một
đời.
Bây giờ Bác cũng có những cây cọ cùn như Braque. Có khác gì chăng
những năm chưa hưu là Bác cũng đã cho cái giá vẽ về “hưu” với Bác.
Cái chevalet Pháp nó hay thật: nhờ những móc, ốc, nẹp bằng đồng đó
mà nó có thể được xếp lại vô cùng gọn ghẽ. Bác không dùng giá vẽ
nữa, nghĩa là không đứng mà vẽ nữa, như tuyệt đại đa số họa sĩ Tây
phương cổ cũng như kim, Bác đã “hạ thổ”. Nghe kể Bác tự tay đóng
một cái “bàn”, cao không tới gang tay, đặt cái thảm nhỏ trước “bàn”,
ngồi xuống mà làm việc. Hỏi có phải Bác trở về phương Đông không
thì Bác gắt: “Đông Tây gì! Đứng mỏi chân đấy thôi. Ngồi khỏe hơn
đứng chứ. Muốn ngồi sao thì ngồi. Xếp bằng ăn cỗ cũng được mà chồm
hổm chỏ hỏ kiểu nước lụt cũng xong. Bó gối như Yên Đổ Nguyễn
Khuyến cũng hay mà quì hai gối chống hai tay... lối Nhật cũng... O.K.
Đó là chưa kể đến chuyện ngồi lối kiết già kiếc giếc”. Tôi chịu Bác!
......
Bác đứng hay ngồi, cái quyền và cái thú là của Bác, tôi không dám xía
vào. Chỉ xin thưa với Bác về đôi chút lấn cấn trong tôi thôi. Có hỏi Bác
lần nào đó và bị Bác “xì” cho một cái dài ý rằng không thèm lưu tâm
đến ba cái lẻ tẻ vô bổ. Tôi không có cách nào khác hơn là viết ra đây,
xin Bác vài lời để chúng tôi, đồng nghiệp... già của Bác có cơ hội xét
lại đôi điều.
.... ...