Thua chắc, nếu ỷ vào thuốc hóa chấtMặc dù nền y học hiện đại đang tự hào với tiến bộ nhảy vọt trong kỹ thuật chẩn đoán và phương tiện điều trị nhưng nhiều căn bệnh trầm kha như cao huyết áp, tiểu đường, thấp khớp, ung thư… vẫn trước sau là mối đe dọa cho sức khỏe cộng đồng. Đáng lo vô cùng là xuất hiện nhiều điều nghịch lý như:- Tỷ lệ mắc bệnh tiếp tục tăng cao ngay cả ở các nước có nền y học tiên tiến cho dù chương trình tầm soát và dự phòng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thua chắc, nếu ỷ vào thuốc hóa chất Thua chắc, nếu ỷ vào thuốc hóa chấtMặc dù nền y học hiện đại đang tự hào với tiến bộ nhảy vọt trong kỹ thuật chẩnđoán và phương tiện điều trị nhưng nhiều căn bệnh trầm kha như cao huyết áp, tiểuđường, thấp khớp, ung thư… vẫn trước sau là mối đe dọa cho sức khỏe cộng đồng.Đáng lo vô cùng là xuất hiện nhiều điều nghịch lý như:- Tỷ lệ mắc bệnh tiếp tục tăng cao ngay cả ở các nước có nền y học tiên tiến cho dùchương trình tầm soát và dự phòng ở các nước này đã được tiến hành hàng chục nămqua!- Tỷ lệ hậu quả, như số trường hợp phải đoạn chi vì bệnh tiểu đường, tai biến mạch máunão vì cao huyết áp… vẫn không giảm, cho dù thầy thuốc đang có trong tay nhiều loạithuốc tốt.- Nhiều căn bệnh thời đại thậm chí tác hại hơn nhiều bệnh dịch do khuynh hướng phát tánkhác xa với định nghĩa kinh điển trước đây về cơ chế và triệu chứng bệnh lý.Một dẫn chứng điển hình là Tổ chức Y tế thế giới (WHO) đã không vô cớ đặt bệnh tiểuđường lên hàng đầu danh sách các căn bệnh đáng ngại nhất ở các nước Đông Nam Átrong thập niên này. Chỉ nói riêng ở nước ta, lời cảnh báo này hoàn toàn hợp lý vì:- Tỷ lệ mắc bệnh đang tăng nhanh do ảnh hưởng của môi trường ô nhiễm, của cuộc sốngquá căng thẳng, của nhiều loại bệnh mãn tính chưa được điều trị đến nơi đến chốn, thêmvào đó là khung hướng lạm dụng các loại dược phẩm có cùng chung phản ứng phụ làmtăng đường huyết do thuốc cảm, thuốc giảm đau… nhiều khi dễ mua hơn bánh mì!- Nước ta, ngoài vài buổi hội thảo hàng năm cho có thành tích, chưa có chương trìnhphòng chống bệnh tiểu đường bài bản, với mục tiêu lâu dài do ngành y tế chưa đượcchuẩn bị để đối phó với tình huống mới thiên về bệnh mãn tính, bệnh nghề nghiệp, bệnhxã hội thay vì chỉ với bệnh bội nhiễm như trước đây.- Thiếu đội ngũ nhân sự chuyên sâu, mạng lưới cơ sở y tế hạ tầng và khiếm khuyếtchương trình truyền thông đại chúng để trang bị kiến thức về biện pháp phòng bệnh chongười dân.Trở lại với điều nghịch lý của chuyện bệnh tật. Mặc dù thầy thuốc thậm chí thừa thuốcđến độ nhiều người biên toa cứ như viết sớ táo quân, cũng không thiếu phương tiện chẩnđoán sớm, nhưng nhiều căn bệnh vẫn là bệnh khó chữa, vẫn là gánh nặng tài chính nặngnề cho ngành y tế, vẫn là cơn ác mộng của người đã bệnh cũng như người chưa bệnh. Lýdo là vì:- Tỷ lệ phát hiện bệnh chỉ là phần nổi của tảng băng quá sâu nên không phản ánh trungthực con số nhiễm bệnh. Hậu quả là nhiều người bệnh vẫn còn đến thầy thuốc quá trễ.- Tỷ lệ di chứng vẫn tăng chứ không giảm vì nhiều người bệnh hoặc không thể tuân thủ ylệnh, hoặc chưa được điều trị bài bản. Nếu số người phải đoạn chi vì bệnh tiểu đường làmtắc mạch máu là 20.000 vào năm 2003 ở Đức, nơi không thiếu thầy thuốc, cũng khôngthiếu thuốc, và hơn 60.000 trong năm 2007!, thì đủ hiểu phải có lý do nào khác khiếnbệnh vẫn chiếm thế thượng phong.- Phản ứng phụ nghiêm trọng của thuốc đặc hiệu do phải dùng một thời gian dài. Khônglạ gì nếu ngành bảo hiểm y tế ở nhiều nước như Mỹ, Đức, Nhật… đang kêu trời khôngthấu vì phí tổn để điều trị hậu quả của thuốc cũng tương đương với kinh phí chữa bệnhnguyên thủy, nghĩa là với gánh nặng tăng đôi vì phải… chữa bệnh!Điểm mấu chốt trong toàn bộ vấn đề sẽ không thể giải quyết nếu thầy thuốc tiếp tục chỉtập trung vào viên thuốc hóa chất tổng hợp. Bằng chứng là hàng chục căn bệnh không hềlui bước trong khi thuốc đặc hiệu hiện nay hiệu quả hơn nhiều so với thuốc thời xưa.- Không lạ gì khi nhiều nhà điều trị ở Âu Mỹ đang khẩn trương tìm về hoạt chất sinh học,từ khoáng tố vi lượng như kẽm, crom, vanadium bước qua sinh tố như tiền sinh tố A, acidfolic cho đến hoạt chất sinh học trong cây thuốc… để tối ưu hóa tác dụng toàn diện cácphác đồ điều trị. Họ phải chọn thái độ này vì liệu pháp hiệu quả hơn, vì thế phải quay vềvới thiên nhiên, với kinh nghiệm y học dân gian thay vì tiếp tục dậm chân tại chỗ, thay vìtự bó tay với phản ứng phụ nghiêm trọng của thuốc hóa chất tổng hợp.Riêng trong bối cảnh của nước ta, đáng tiếc hơn nữa là trong khi các công ty lớn trongngành dược phương Tây đang khẩn trương đầu tư nghiên cứu kinh nghiệm của Đông ythì ngành y học cổ truyền nước ta vẫn chưa tìm được chỗ đứng quan trọng trong phác đồđiều trị nhiều bệnh chứng nghiêm trọng, để góp phần giải quyết không ít vấn đề tồn đọngmà thầy thuốc tây y hiện không dễ tìm ra giải pháp.- Vấn đề tuy phức tạp, nhưng giải pháp lại không hẳn bất khả thi nếu thầy thuốc tìm cáchxử lý các vấn đề đi kèm trong căn bệnh trong căn bệnh bằng cách mượn sức chữa bệnh từthiên nhiên, thay vì cho thuốc theo kiểu cần đâu đánh ngay đấy để rồi cơ thể người bệnhvì phải dùng nhiều loại thuốc khác nhau, chẳng khác nào tích lũy hóa chất chưa biếttương tác thế nào!Nhưng cũng phải nói ngay cho rõ. Nếu sử dụng Đông y một cách đơn phương thì đó làsai lầm nghiêm trọng xuất phát từ quan điểm cường điệu và phiến diện.- Người bệnh, trong mọi trường hợp, cho dù được điều trị bằng thuốc Nam, thu ...