Danh mục

Thúc Sinh, người giải phóng Kiều khỏi bóng ma Đạm Tiên

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 126.83 KB      Lượt xem: 7      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mặc cảm về thân phận lúc đầu xuất hiện trong Kiều thật mong manh qua giấc mộng Đạm Tiên. Kiều cảm nhận được sự đe dọa của định mệnh, nhưng nỗi lo âu nhân lên từ lời báo mộng cũng chỉ là những run rẩy mơ hồ, siêu hình, không ngăn được những bước dấn thân vì những khát vọng giải phóng của Kiều... Từ những nỗi đau, những run rẩy siêu hình... Trước mọi biến cố xảy ra, Kiều đều có nghĩ đến định mệnh, nghĩ đến lời báo mộng của Đạm Tiên. Nhưng dù bị ám ảnh,...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thúc Sinh, người giải phóng Kiều khỏi bóng ma Đạm Tiên Thúc Sinh, người giải phóng Kiều khỏi bóng ma Đạm Tiên Mặc cảm về thân phận lúc đầu xuất hiện trong Kiều thật mong manh qua giấcmộng Đạm Tiên. Kiều cảm nhận được sự đe dọa của định mệnh, nhưng nỗi lo âu nhânlên từ lời báo mộng cũng chỉ là những run rẩy mơ hồ, siêu hình, không ngăn đượcnhững bước dấn thân vì những khát vọng giải phóng của Kiều... Từ những nỗi đau, những run rẩy siêu hình... Trước mọi biến cố xảy ra, Kiều đều có nghĩ đến định mệnh, nghĩ đến lời báomộng của Đạm Tiên. Nhưng dù bị ám ảnh, dù ngày càng tin, cái ý thức định mệnh ấyvẫn không ngăn được bước chân Kiều dấn thân trên những nẻo đường giải phóng. Mỗilần gặp thất bại, bị đọa đày sỉ nhục, Kiều lại suy tư về thân phận mình. Thúy Kiều Khi mới vào lầu xanh, tự tử không thành, Kiều đã tìm thấy ở lời tiên tri củaĐạm Tiên cái cớ để thoả hiệp, chấp nhận chờ đợi lòng tốt của Tú Bà. Nhưng đến khiSở Khanh xuất hiện, Kiều lại nhức nhối những ý nghĩ về thân phận và muốn đánhliều gây hấn với trật tự mà mình đã chấp nhận để mong đổi phận. Khi bị bắt, bị đánhđập, Kiều khẳng định rõ hơn cái thân phận bơ vơ bị động đen đủi của mình và tỏ ra đãkhuất phục, cam chịu với thân phận lệ thuộc ấy: Thân lươn bao quản lấm đầu Chút lòng trinh bạch từ sau xin chừa! Nhưng về lại buồng riêng, Kiều lại đau đớn ngậm ngùi cho tấm thân mình, chochút lòng trinh bạch của mình, đau vì phẩm giá đã phải lùi bước trước định mệnh: Buồng riêng, riêng những sụt sùi Nghĩ thân mà lại ngậm ngùi cho thân: “Tiếc thay trong giá trắng ngần Đến phong trần cũng phong trần như ai!” Trong tâm trạng của Kiều luôn luôn xuất hiện sự vật lộn giằng xé của nỗi đauvề phẩm giá, về quyền sống với ý thức rõ dần về định mệnh, về thân phận. Ý thức vềđịnh mệnh, về thân phận dù luôn luôn áp đảo khát vọng về tình yêu, về phẩm giá vàhạnh phúc, vẫn không ngăn được một khát vọng giải phóng thẳm sâu, âm ỷ và mãnhliệt luôn chờ cơ hội để bùng ra trong những kế hoạch khác nhau. Kiều gặp Thúc Sinh Mỗi khi kế hoạch giải thoát khỏi lầu xanh bị lỡ dở, cái nỗi đau thân phận, cái ýthức về định mệnh trong Kiều lại nặng nề hơn, áp đảo hơn, làm nên kịch tính trongtâm hồn Kiều với những tiếng kêu thương xé ruột. Nỗi ám ảnh về định mệnh và nỗiđau bất lực trước định mệnh đó ngự trị thường trực trong tâm hồn Kiều, che khuất cảảnh hình Kim Trọng. Những lúc cô đơn nhất, đau khổ nhất, Kiều luôn nhìn xoáy sâuvào cái vực thẳm hun hút của thân phận, của định mệnh ở đó có bóng ông Trời, bóngbọn Tú Bà, Khuyển Ưng, Sở Khanh luôn luôn ngự trị lấn át bóng mẹ cha, bóng KimTrọng, bóng Thúy Vân... Cũng có lúc Kiều nghĩ đến những người thân đó một cáchxót xa, nhưng đó là sự xót xa thấm thía, bình thản, không phải là nỗi nhớ tiếc mãnhliệt, vật vã: Khi về hỏi liễu Chương Đài Cành xuân đã bẻ cho người trao tay Tình sâu mong trả nghĩa dày Hoa kia đã chắp cành này cho chưa? Nhưng khi nghĩ về thân phận mình là tâm tư Kiều bị sốc, những lời lẽ bạođộng, đay nghiến và oán trách ông Trời lại bùng ra: Phận sao bạc chẳng vừa thôi Khăng khăng buộc mãi lấy người hồng nhan Đã đành túc trái tiền oan Cũng liều ngọc nát hoa tàn mà chi. ...Đến những lo âu, hạnh phúc trần thế Khi được Thúc Sinh đưa ra khỏi lầu xanh, ý thức về thân phận trong Kiều có vẻvơi đi, nhạt đi. Cho nên lúc bị Hoạn Thư bày mưu bắt về cho giáp mặt Thúc Sinh,Kiều rất đau, nhưng trong suy nghĩ của nàng không thấy lời oán trách ông Trời, xót xavới thân phận nữa, mà chỉ thấy những suy tư về con người Hoạn Thư và những lo sợhoang mang cho cảnh ngộ cụ thể của mình. Thậm chí, khi phải đánh đàn cho HoạnThư trước mắt Thúc, tiếng đàn của Kiều rất đau: Bốn dây như khóc như than Khiến người trong cuộc cũng tan nát lòng Nhưng suy tư của Kiều lại chỉ xoáy vào Hoạn thư thôi: Bây giờ mới rõ tăm hơi Máu ghen đâu có lạ đời nhà ghen Chước đâu rẽ thuý chia uyên Ai ra đường nấy ai nhìn được ai! Sau đó là nghĩ đến Thúc Sinh, đến tình cảnh quan hệ của mình với Thúc Sinh: Bây giờ một vực một trời Hết điều khinh trọng hết lời thị phi Nhẹ như bấc, nặng như chì Gỡ cho ra nợ còn gì là duyên. Cuối cùng, sau tất cả những suy tư ấy, cái ý thức về thân phận, về định mệnhmới xuất hiện, có phần mờ nhạt: Lỡ làng chút phận thuyền quyên Bể dâu sóng cả có tuyền được vay? Nhưng cũng chỉ là sự bộc lộ của khát vọng được làm lẽ mọn. Dõi theo mạchngầm những diễn biến sâu thẳm trong đời sống nội tâm của Kiều ta có thể thấy rõ cáicông lao của Thúc với Kiều: Với bàn tay cưu mang lén lút, Thúc đã lôi Kiều ra khỏinhững run rẩy siêu hình để Kiều được thổn thúc với những lo âu trần thế rất cụ thể, vàrất con người. ...

Tài liệu được xem nhiều: