Thông tin tài liệu:
Thủa ấy cũng đã lâu rồi, khi tôi mới ngoài 20 tuổi. Mùa thu năm ấy rất đẹp. Bầu trời xanh như một cánh buồm khổng lồ đang no gió lướt đi trên những núi mây trắng bồng bềnh. Nắng lung linh chan hoà vạn vật. Cây lá dịu dàng rì rào mãi một bản nhạc bất tận. Tâm hồn non dại của gã trai trẻ đã có biết bao biến động từ cái mùa thu ấy. Nó đã thăng hoa theo niềm hạnh phúc ngọt ngào của tình yêu đầu đời và cũng đau đớn, chết lặng khi tình...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thuở Non Dạivietmessenger.com Đoàn Bảo Châu Thuở Non DạiThủa ấy cũng đã lâu rồi, khi tôi mới ngoài 20 tuổi. Mùa thu năm ấy rất đẹp. Bầu trời xanhnhư một cánh buồm khổng lồ đang no gió lướt đi trên những núi mây trắng bồng bềnh. Nắnglung linh chan hoà vạn vật. Cây lá dịu dàng rì rào mãi một bản nhạc bất tận. Tâm hồn nondại của gã trai trẻ đã có biết bao biến động từ cái mùa thu ấy. Nó đã thăng hoa theo niềmhạnh phúc ngọt ngào của tình yêu đầu đời và cũng đau đớn, chết lặng khi tình yêu ấy ra đi.Tôi quen Xuân trong một đêm tiệc Trung Thu do mấy cậu bạn tổ chức. Gọi là tiệc cho oaichứ sinh viên chúng tôi lúc đó nghèo lắm. Mấy cái kẹo, ít hạt bí, bao thuốc. Mà thực ra cứlấy cớ để giao lưu chứ tết Trung Thu là cho trẻ con, còn chúng tôi là sinh viên sắp ra trườngrồi còn gì. Nhưng khổ nỗi con trai Bách Khoa rất ít có cơ hội tiếp xúc với con gái. Cho nênkhi người yêu cậu bạn hứa là sẽ kéo theo mấy cô bạn sinh viên đại học Ngoại Ngữ, mấythằng tôi háo hức lắm. Chả là con gái là mì chính cánh ở trường Bách Khoa mà quả thựccác nàng cũng chẳng mấy hấp dẫn lắm. Chả thế mà có câu ví: Gái Bách Khoa, ma VănĐiển!Bọn tôi tổ chức đón trăng trên sân thượng tầng 5 của ký túc xá. Xuân đẹp quá! Tôi bị sốcngay khi đỡ tay giúp Xuân bước lên sân thượng. Cảm ơn anh! Xuân thốt ra trong trẻo tươitắn đến bất ngờ. Hàm răng trắng loá dưới ánh trăng rằm. Tôi bỗng bối rối mất tự tin, chẳngbiết nói gì đáp lại. Nơi đây, tôi vẫn thường hò hét oai vệ lắm khi dậy Karate cho mấy thằngbạn. Thế mà tối đó tôi như một chàng ngốc mất lưỡi, chỉ biết lặng lẽ hút thuốc và sản xuất ramột đống tướng vỏ hạt bí. Xuân có cái dáng ngồi yêu kiều ít thấy ở con gái thời nay. Cáidáng ngồi mềm mại, thon thả như thể đang dướn lên đợi chờ cái gì. Da trắng mịn tôn lên đôimắt to đen rợp bóng mi. Đôi mắt lúc nào cũng như phảng phất một nụ cười dịu dàng. Dướiánh trăng, đôi mắt trông càng thu hút lạ. Mái tóc dài buông sang một bên như kéo theo cáiđầu nghiêng nghiêng.Đến mãi về sau, mỗi khi nhớ lại lần đó tôi vẫn thấy xấu hổ với mình: Sao mình ngốc thế!Cái bản lĩnh con nhà võ bốc hơi đâu cả! Nhưng khổ lắm, cái thằng tôi thời đó nghiêm chỉnhghê lắm. Cái sự nghiêm chỉnh của con nhà nghèo thời bao cấp. Suốt ngày đi học, thời giancòn lại thì tôi tập tành hay dạy võ kiếm tiền mang về cho mẹ. Tôi ở ngoại trú nhưng khác vớimấy thằng bạn con nhà khá giả có bố mẹ đang là cán bộ nhà nước. Bọn chúng bỏ học,đánh bạc thường xuyên. Kinh nghiệm yêu đương đầy mình. Xe máy mượn được của bố mẹđể đi thăm các em ở các trường Sư phạm hay Ngoại ngữ. Còn tôi ngày ngày mài đũng quầnđến tả tơi trên chiếc xe đạp Liên Xô con được bố tôi cải tiến thành xe to vẫn đi từ khi mớivào đại học. Tình yêu lúc đó chỉ là sự mơ ước bí ẩn xa xôi hay một niềm hy vọng ngọt ngàokhông định hình. Dát gái lắm! Đến cả khi dạy võ, sửa đòn thế cho mấy cô học sinh lớn tronglớp tôi còn ngại. Đôi khi cứ quát tháo tỏ ra nghiêm khắc để át đi sự ngại ngần của mình. Mộtchú gà non đóng vai một kẻ cứng cáp đầy bản lĩnh.Thế mà chú gà non lại gặp ngay một đốitượng nặng ký như Xuân thì làm sao không choáng? Quả thực tôi đã bị hút hồn bởi Xuân.Tôi đã rơi vô vọng không gì hãm được vào cái đôi mắt to đen rợp bóng mi quyến rũ chếtngười đó.Cứ như có sự sắp đặt, nhà tôi và nhà Xuân đi cùng đường. Thằng bạn thông minh giaongay cho tôi nhiệm vụ đưa em về. Tôi trở nên bình tĩnh hơn khi chỉ có hai đứa. Nhưng tôivẫn chẳng biết nói gì hơn ngoài hỏi những câu hỏi rất chán, đại khái như: Em học năm thứmấy? Sau này định làm ở đâu?, Nhà em có mấy anh chị em? Sau mấy câu hỏi kiểu sơyếu lý lịch đó thì tôi chẳng biết nói gì hơn mặc dù cũng cố gắng lắm. Xuân cũng vậy, cứ lặnglẽ đạp xe cạnh tôi. Còn trong tôi cứ ngân lên những cảm xúc mới lạ chưa từng có. Giờ đây,nghĩ lại tôi cứ thấy buồn cười và chẳng hiểu tại sao lại thế. Vừa mới gặp nhau mà tôi cứ cócảm giác người ta là của mình rồi.Nhà Xuân ở một làng ngoại thành Hà Nội, nổi tiếng về sản xuất cốm. Mùi lúa nếp non thậtngọt ngào như lòng tôi vậy. Đêm khá khuya. Tiếng ếch ộp chốc chốc lại rộ lên từ nhữngchiếc ao cạnh đường như thể chúng kháo chuyện về chúng tôi. Trăng đêm đó mới tuyệt làmsao. Trăng cứ vằng vặc lung linh trên những tàu lá chuối, trên những mái nhà ngói cổ, trêncon đường làng vào nhà Xuân. Tôi ước sao con đường cứ dài mãi. Con đường làng thânthương vào nhà Xuân và cả cái cổng gỗ mộc mạc nhà em đã đi vào hồn tôi. Nhiều năm sau,tôi vấn nhớ từng chỗ rẽ, từng ổ gà trên con đường đó.Cảm ơn anh! Bao giờ rỗi đến nhà em chơi . Giọng Xuân trong trẻo như ánh trăng đêm đó.Em đứng bên cái cổng gỗ cũ kỹ mỉm cười nhìn tôi trìu mến. Ôi đôi mắt đó đã làm trái tim tôirên lên vì sung sướng lúc đó bao nhiêu thì cũng làm nó khổ sở, tan nát bấy nhiêu khi tôi đãmất em rồi. Đôi mắt rợp bóng mi đẹp đến ác nghiệt đó về sau đã biến thành một vết thươngvô hình trong tim tôi. Vết thương đó mà mỗi khi nhói đau đã làm tôi, gã trai trẻ tuổi ngoài ...