Tôi vội vã dúi những bộ áo váy vào trong cái túi du lịch, miệng la hét thằng con trai. Nó cứ lươn khươn, dầm dề như thể định chống lại lệnh của tôi, như thể sẽ không đi cùng tôi, mà ngày thì đã trưa lắm rồi. Hôm nay không đi xe của ông ấy, mẹ con tôi phải thuê xe ngoài bến. Để ông ấy khỏi biết, cũng là để trong nhà, kẻ ăn người làm không bàn tán xuýt xoa. "Kẻ ăn người làm", ý tôi muốn nói là những nhân viên dưới quyền chồng tôi quản...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Thủy Chung, Bài Ca Riêng Của Đàn Bàvietmessenger.com Trần Thị Trường Thủy Chung, Bài Ca Riêng Của Đàn BàTôi vội vã dúi những bộ áo váy vào trong cái túi du lịch, miệng la hét thằng con trai. Nó cứlươn khươn, dầm dề như thể định chống lại lệnh của tôi, như thể sẽ không đi cùng tôi, màngày thì đã trưa lắm rồi.Hôm nay không đi xe của ông ấy, mẹ con tôi phải thuê xe ngoài bến. Để ông ấy khỏi biết,cũng là để trong nhà, kẻ ăn người làm không bàn tán xuýt xoa. Kẻ ăn người làm, ý tôimuốn nói là những nhân viên dưới quyền chồng tôi quản lý.Không thể để cho họ biết, thủ trưởng của họ đang bị vợ con theo dõi bắt quả tang bồ bịch.Nếu họ biết, chắc rằng họ sẽ có cớ để lôi thêm vào đó những khuyết tật khác nữa và khôngkhéo họ đánh bật ông khỏi cương vị này.Loanh quanh với mấy bộ áo và thằng con, mãi rồi tôi mới đi được. Đến sân gôn thì trời đãvề chiều. Một vùng cây cối xanh tươi, gió hồ man mác. Sơn thủy hữu tình, nhấp nhô đồithông, bãi tắm, sân gôn và các nhà đa mái ẩn hiện trong những lùm cây xanh biếc. Người rakẻ vào, những chiếc ô tô sang trọng, những cô gái xinh đẹp thoang thoảng mùi nước hoa.Một không khí quý tộc và trưởng giả. Thằng Nam nhà tôi háo hức nhìn, vẻ mặt bực bội củanó biến đâu mất, thay vào là hân hoan, thích thú. Nó bảo: Đấy mới là thế giới của conngười. Một tốp đàn ông quần soóc trắng, áo may ô, bước từ con đường rải đá răm vàophòng uống. Câu lạc bộ - Bia - nước khoáng. Trông họ cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn,đầy sức sống. Câu chuyện của họ xoay quanh bãi tập, đường ban, thi thoảng nhắc đến vàicái tên của các cô gái nhặt bóng nào đó: Nga, Huyền, Kiều, My, họ gọi đó là sự gợi hứngcho nghệ thuật và thể thao. Họ trạc tuổi chồng tôi nên bất giác tôi ngượng ngập về thân thểmình: dù được khoác một bộ trang phục với những đường may tuyệt khéo và chất vải mềmmại, tôi vẫn là người hơi đậm, lùn và chậm chạp - đàn bà ở tuổi ngoài bốn mươi, không giấuđược. Thằng Nam, khác hẳn lúc khởi hành, với vẻ mặt bất đắc dĩ, buồn bực, nó nói thẳngkhông thích thú cái việc đi đánh ghen với mẹ. Nhiều lần nó định quay về, tôi phải lấy cáiquyền làm mẹ ra lấn át, bắt buộc nó mới xong. Tôi còn nói thêm:- Danh dự và hạnh phúc gia đình ta đang bị đe dọa nghiêm trọng. Nguy cơ mất tất cả đangđe dọa chúng ta. Con biết thế nào là người đàn ông mê gái không? Nhất là người đàn ôngấy có địa vị, có tiền bạc và tên tuổi?Hai mẹ con dừng lại ở phòng tiếp đón. Tôi vào hỏi danh sách thuê phòng. Mấy cô gái trònxoe mắt nhìn tôi, có cô hơi nhếch mép cười. Người mang số 36, một thanh niên, bảo: Xinlỗi bà, đó là một việc không thể. Để làm đẹp lòng bà, chúng tôi phải xâm phạm vào bí mậtcủa người khác và đó là tự do của họ, xin bà hết sức thông cảm cho. Tôi ứa nước mắt vìxấu hổ. Điều anh ta nói hết sức đúng, lại giản dị mà sao tôi không hiểu ra. Quyền làm vợkhông phải là tất cả. Quyền làm vợ chỉ to trong căn hộ của mình thôi. Tôi cũng hiểu như vậy.Song nỗi đau lớn hơn sự xấu hổ ấy. Với nỗi đau, tôi có quyền làm mọi nhẽ. Tôi đưa mắtnhìn thằng con, nó đang ngắm cảnh vật ngoài sân gôn. Tôi phân vân một lát rồi quả quyếthành động, lần này thì chín chắn hơn. Tôi cười, đổi giọng:- Bạn thân mến này, có chút hiểu lầm, không phải mình định tìm ai đâu; mình muốn thuêphòng nghỉ ấy mà. Cho mình lấy phòng đôi, đây là chứng minh thư của mình và khai sinhcon trai mình...Tôi đưa các thứ giấy tờ. Người tiếp viên số 36 nói:- Xin trả lại bà giấy tờ của cậu nhà, chúng tôi chỉ cần biết một người để liên hệ mà thôi.Hai mẹ con tôi lên lầu 2, buồng số 10. Đứng trong buồng nhìn qua cửa sổ có thể thấy toàncảnh khu nhà nghỉ này. Những sân gôn cách nhau một hồ nước, nhìn rõ cả những ngườichơi gôn. Các quả bóng băng qua mặt hồ sang lỗ gôn bên kia, cũng có khi đường ban đingắn, quả bóng rơi xuống nước. Lập tức các cô gái còn trẻ, các cậu thiếu niên chạy àoxuống nhặt. Chồng tôi, người ta cũng mới biếu một cây vợt, nghe nói đến mười triệu đồng.Việc chơi bời kéo theo những lơ đãng trong quan hệ vợ chồng làm tôi chán nản, nhiều lúctôi định đập gẫy cây vợt đó ra...Cất quần áo vào trong tủ, trong khi cậu con trai tôi giơ ống nhòm nhìn ra sân gôn, tôi đi đặtbữa ăn chiều. Lúc ra cửa, tôi gặp một cô gái quá đỗi xinh đẹp. Làn da mịn màng đỏ au màunắng, eo lưng thon nhỏ, ngực nở nang, gương mặt rạng rỡ, môi thắm hồng. Bộ đồ soóc mayô càng làm tăng vẻ trẻ trung của cô. Thảo nào đàn ông có thuật ngữ tươi mát, cô cười cảvới cánh cửa, với hành lang, với tôi, nụ cười rạng rỡ cả không gian. Cô mở phòng 12 rồi mấthút sau cánh cửa. Tôi đi xuống tầng dưới trong tâm trạng u buồn. Phải chi thời gian đừngtrôi đi như đã trôi đi. Phải chi tôi có thể níu kéo thời gian, có thể đánh đổi bất cứ giá trị nàođể tôi không già đi như thế này, để tôi dừng mãi mãi ở tuổi hai mươi như cô gái ban nãy.Tiếng thở dài bật ra, tôi bất giác đưa mắt nhìn xuống lớp mỡ bụng. Rồi cố bước đi thậtnhanh để chữa sự vụng về chậm chạp của mình. Tất cả đã vèo đi nhanh thế ...