Thông tin tài liệu:
Sau bữa cơm tối, Khả như mặc lên người cái quần lửng và khoác vô chiếc áo gió chồng đầu phủ dài qua mông. Sọt vào đôi converse cô đi ra đầu làng như đã hẹn.Khả như thầm trách hiếu đã chọn nơi đây làm chỗ gặp mặt vì xung quanh cô bây giờ chỉ toàn những lũy tre, không có lấy 1 bóng ngươì. Tiếng gió đêm xào xạc thôỉ, cộng thêm tiếng xì xào cuả lá tre khiến khả như rùng mình, gợn tóc gáy....
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu Thư Của Tôi - kì cuốiTiểu Thư Của Tôi - kì cuốiChapter 9Sau bữa cơm tối, Khả như mặc lên người cái quần lửng và khoác vô chiếc áogió chồng đầu phủ dài qua mông. Sọt vào đôi converse cô đi ra đầu làng nhưđã hẹn.Khả như thầm trách hiếu đã chọn nơi đây làm chỗ gặp mặt vì xung quanh côbây giờ chỉ toàn những lũy tre, không có lấy 1 bóng ngươì. Tiếng gió đêm xàoxạc thôỉ, cộng thêm tiếng xì xào cuả lá tre khiến khả như rùng mình, gợn tócgáy.Tưởng chị sợ đến lếch ra không nổi chứ.Nãy giờ hiếu vẫn ngồi gần bụi tre và theo dõi cử chỉ của khả như.chị à? em đang run thì có.Khả như nghênh mặt.để rồi coi ai run.Hiếu nở 1 nụ cười mưu mô.Khoác tay qua cổ anh chàng ngồi cạnh mình, hiếu giới thiệu.đây là chánh, thằng bạn hà bá của em, còn kia là hiền bồ nó.Hiếu chỉ tay về hướng cô gái ngôì đối diện.Giống như cái tên của mình, bạn gái chánh nhìn rất hiền lành. Còn chánh thìkhỏi nói nhìn mặt cũng là 1 cao thủ quậy bán trời không thua kém hiếu.Sau lời giới thiệu, hiền mỉm cười gật đầu chào khả như, thấy thế cô cũng mỉmcười xã giao và đến ngồi cạnh hiền. Đơn giản vì hiền là người con gái duy nhấtở đây, ngoại trừ bòn bon và bé na.Khi mọi người ngồi vào vòng tròn xung quanh nhau, hiếu bắt đầu lên tiếngnhư đang tuyên bố lễ khai mặc.Mọi người đã đủ mặt, chúng ta có thể bắt đầu. Ai có truyện ma thì cứ tựnhiên kể.ai kể cũng được ngoại trừ thằng hiếu. Nó kể truyện ma cứ như truyện cười.Chánh góp ý.em thấy truyện anh hiếu rùng rợn mà, lúc kể ai cũng sợ, có mỗi anh là cười.Hiền chỉ trích chánh.có em với 2 con nhỏ kia sợ thôi.Chánh nhìn sang 2 đứa nhỏ.Thằng tèo nưã chi? lần nào nó cũng khóc, ma còn không ghê bằng nó.Hiền tiếp tục noí.gõ nhẹ vào đầu tèo chánh noí.nghe chưa tèo? ra vẻ nam nhi chút đi. Làm riết chị hiền khinh kià.Đánh mạnh vào bã vai chánh hiền la.anh này. Em khinh nó hồi nào? ghẹo hoài, lát thằng nhỏ khóc anh vỗ đó.Ê, hai đứa bây đóng kịch hả? Im lặng để tao kể cho. Nếu hỏng ghê mày cứ tựnhiên cươì.Hiếu cắt ngang.nghe mày nói tao mắc tè quá. Mày cứ kể, tao đi tè lát quay về.Nói xong chánh đứng dậy bỏ đi vào mấy lũy tre.Maỳ coi chừng bị ma sờ mó đó.Hiếu la vớ theo sau.thôi kể lẹ đi, lộn xộn quá.Khả như liếc hiếu, nhìn cô có phần hồi hộp.chị sợ hả? làm gì gấp vậy?đúng là sợ, sợ truyện ko ghê thôi.Khả như xí 1 cái cố để vẻ bình tĩnh.từ từ, em kể nè..................... Moị người cũng thấy xung quanh làng có rấtnhiều sông. Nhưng đâu biết rằng làng đã xảy ra hàng loạt những câu truyệnkỳ bí liên quan đến nó và ma da. Suy cho cùng tất cả cũng chỉ là truyền thuyếtvì nạn nhân chứng kiến cảnh hãi hùng này, điều không còn mạng để kể lại 1cách tường tận. Trong 1 dịp tôi vô tình nghe bà lão ở cuối xóm kể lại câutruyện của bác ba đánh cá. 1 câu truyện mà cả người kể cũng sợ hãi khi thốtthành lời........................Bé na và bòn bon ôm chặt nhau gương mặt lộ rõ vẻ sợ hãi. Nhìn chúng nhưmuốn hết to nhưng câu truyện hấp dẫn kiến họ cắn răng ngồi nghe. Thằng tèocũng không khá hơn tí nào. Nó ngồi yên đến độ đáng sợ như chỉ chờ ai đóchạm vào là sẽ phá ra khóc cho cạn nước mắt. Khả như cũng ngôì co quắpchân lại cắn chặt môi đến độ máu như sắp tuôn ra.Tiếng lá cây và gió cứ vi vu và xào xạc khiến câu truyện càng thêm phần quáigở................................. Vào 1 đêm trăng khuyết khi màng đêm đen tối 1 cách lạthường. Mọi người đều không muốn ra khỏi nhà hoặc đẩy thuyền ra khơi. Chỉriêng ông ba mặc kệ lời khuyên vẫn đẩy thuyền ra khơi vì muốn chứng tỏmình là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất............................................ Ông ngồitrên con thuyền thật lâu, nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu. Đến khi ôngmuốn quay thuyền về thì lưới cá đột nhiên trở nên nặng chịt. Chiếc thuyềnkhông đi đâu được dù chỉ là 1 phân. Trong bụng ông thầm nghĩ có lẽ là trúngmối lớn. Dùng hết sức trong người, ông kéo cái lưới cá lên và cảnh tượngtrước mắt.....................Từ buị tre 1 bóng trắn bay vút ra, mọi người hốt hoảng hét như trời rầm. Khảnhư tưởng mình sắp ngất đi vì cảnh tượng đó. Cô chỉ biết hét to và cấm đầuchạy. Những người khác cũng thế, họ rẽ nhau chạy tán loạn không cho bảnthân đến 1 giây để bình tĩnh suy nghĩ.Ầm!!!!Cú va chạm mạnh khiến khả như choáng váng mở mắt nhìn người trước mặt.Cô thấy 1 anh chàng với đôi mắt 1 mí trong khá quen mặt nhưng không rõ làđã gặp nơi đâu.là cô??? nếu có bệnh thì đừng đi ra đường.Chàng trai trước mặt lên tiếng chua chát.Lúc bấy giờ khả như mới nhận ra gương mặt đó. Sao cô có thể quên đượcnhỉ? đôi mắt 1 mí, nước da rám nắng, cả lời nói chua chát cô từng được ngheở cạnh chòi.Sau khi lấy lại bình tĩnh khả như nghênh mặt nói.1 chân bị bầm chưa đủ sao? còn dở giọng đó? hay anh muốn bi kịch tái diễnà??Khả như vưà dứt câu cũng là lúc bòn bon bước ra từ buị tre.sao anh hai ôm chị khả như vậy??Nhìn xuống thân người khả như mới phát hiện ...