"Cuộc đời không ngắn ngủi"của tác giả Chu Trọng Huyếnđược viết theo thể loại tiểu thuyết với nội dung xoay quanh cuộc đời của Chủ tịch Hồ Chí Minh lúc Người còn trẻ bên mẹ, bên gia đình. Sách gồm 2 phần, mời bạn đọc cùng tham khảo phần 1 sau đây.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Cuộc đời không ngắn ngủi: Phần 1 - Chu Trọng Huyến CHU TRỌNG HUYỄN cuộc ĐỜIKHÔNG NG^K NGlỉl (Tiếu thuyết) M NHÀ XUẤT BẢN NGHÊ AN CHU TRỌNG ỉ ỈU YẾN CUỘC ĐỜIKHÔNG NGẮN NGỦI Tiểu thuyết NHÀ XUẤT BẢN NGHỆ AN 2005 Hồi bé, Gớt (Wolfgang Goether, 1749-1832)íhường được mẹ ru bằng những tiếng dương cầm. Bà Trần Thị Tần ru con trai mình là NguyễnDu (1766-1820) với tiếnẹ hát quan họ và giọng catrù. Bà Hoàng Thị Loan ru cậu Nguyễn Sinh Cungsau Iicìy là Chủ tịch H ồ Chí Minh (1890-1969)hằng nhữnq điệu ví dặm dò đưa và câu phườngvải... Cuộc đời và sự nghiệp của các bậc v ĩ nhâncĩinọ, hắt đầu từnhữnẹ ngây nằm nôi. ương Irắng đã mơ màng rải trên mặt sông. Tiết trời tuyS muộn nhưng sắc màu cũng đủ hiện trong mây gió, cỏcây. Nhữnơ bông cúc đại đoá đợi Thu cũng đã rực vàng,làm tần ngần bước chân của tuổi hẹn hò và gợi những hoàiniệm xa xôi trong lòng người đã trải. Bạch Liên bước theo ông Giải San. Chiều se se lạnh.Đưa tay khép chiếc cổ áo, ông Giải thấy sức mình đã yếuthêm. Sự kém sút diễn ra như trông thấy, không chỉ vì tuổitác mà còn bởi những gian truân ông từng phải chịu đựngnơi hai ngoại cũng như trong ngục thất. Những ngón taygầy khẳng, run run, chậm chạp, nhưng cuối cùng, các nốtkhuy cũng đã ngoắc níu được với nhau. Gió hất mái tócông bạc trắng, trông bồng bềnh như những mảng sương.Họ bước dè dặt, cẩn trọng như sợ phá mất cảnh tĩnh mịchcủa khu nghĩa địa mồ côi. Gió lại lùa theo nhau từng đợttrông cũng rầu rĩ như mang theo sự ảm đạm từ một miềnhoang vắng xa xôi nào. Gặp từng ngọn thông, gió quyệnlại, làm tăng thêm nỗi thảm thiết của cảnh chia biệt khôngcmig. Bạch Liên trao nén nhang. Hương bốc khói trên tayông Giải. Mùi thơm xoáy vào quá khứ, thanh khiết, linhthiêng. Ông già kính cẩn cắm hương rồi nghiêng mìnhtrước linh hồn người bạn gái. Nhớ lúc người đàn bà ấy từ 7giã oõi đời thì ông cũng vừa thi đỗ. Sự nghiệp lớn của cảmột lớp người như ông còn trong dự định. Chưa ai biếthậu thế sẽ nghĩ về mình ra sao. Song, chuyện đời dun dùi.Ông già lại phải trở về chốn đế đô này trong thân phận bịkẻ thù quản thúc. Rồi cũng vì không chịu từ bỏ cái lẽ lớnmà mình đeo đuổi nên ông vẫn phải sống trong vòng tróibuộc. Bởi một khát vọng tốt lành của bản thân và của cảđồng bào mình mà ông phải gánh chịu hy sinh, ô n g Giảibiết, những kẻ có đức tính ấy ở lớp người như ông khônsít và không riêng là thuộc khách mày râu. ô n g nhớ lạingày nào khi nghe tin vợ mất, mình đã làm câu đối khóc: Trấp niên dư cầm sắt hất tươnẹ văn, cô phonq khổ vũ,kiến ảnh vi phu, nhật chiếu sằn nhi tìniỳ nhiệt lệ: Cửu tuyền hạ, lân hằnq nhi kiên vấn, điền hải di sơn d ĩthuỳ tương tá, thiên xai hàn lão hả khôiiíỊ quyền. Nghĩa là: “Vài mươi năm chẳng chung nhịp sắt cầm, mưa sầugió thảm, ngắm ảnh biết có chồng, cứ mỗi sáng nhìn đàncon thơ, lệ nồng tuôn nhỏ; Dưới chín suối, nếu có gặp bè bạn, biển lấp non dời hỏicòn ai cộng sự thì thân già gông trời đã khóa, nghĩa vụcòn lo”. Như thế đó, trong mỗi cặp bạn đời, khi người đàn bàbất hạnh phải từ biệl thế gian thì sự nghiệp của người đànông coi như đã được định rõ, nếu chưa phải là đã đến bướccáo chung. Là một chí sĩ kiệt xuất và một vãn sĩ biệt tài,ông Giải hiểu rất sâu về điều ấy.8 Bạch Liên cắm thêm hương trên mộ mẹ và không quênchia đều số còn lại cho những nấm mồ xung quanh. Chịcảm thấy ấm áp hơn khi tưởng tượng ở nơi âm phần, mẹmình cũng có xóm giềng, bè bạn. Thế nhưng nước mắt cứ ăn tròn irên hai gò m á vì lòng chị xiết đỗi ngậm ngùi. Mấy con chim chìa vôi nhẩn nha kiếm mồi khi chiềuđã muộn. Từ những chấm sáng nhỏ hắt hiu trên các nấmmồ, đôi sợi khói m ơ màng bay lên. Không gian u tịch.Những tiếng động rất khẽ mà tưởng như vang xa đến ngàntrùng. Bầy chim toan bay đi nhưng rồi chúng lại khép đôicánh mảnh mai và cứ quẩn quanh nhặt mồi. Shư hiểu thấu lòng ngưòi, chim cũng muốn giúp vàoviệc khoả lấp cái vực thẳm chia cắt không cùng giữa nơitrầiì ihế và cõi hư vô. Khi hai người đã đi xa, chim còn nánlại. Và chắc mỗi ngày, bầy chim chìa vôi kia vẫn tới. Đường về gần thôi mà sao thăm thẳm, ô n g Giải hỏiBạch Liên: - Cháu định để mộ của mẹ ở đây mãi sao? Mgười con gái chưa kịp tìm ra câu trả lời. ô n g Giải ậng im rảo bước. Hẳn có một điều gì đó, ông chưa tiệnnói. Nhớ những ngày đã rất xa, ở quê nhà, Bạch Liênthường cùng các bạn lên núi Chung hái củi. Rồi có mộtbuổi chiều, lúc trở về, nhóm ban của các chị thấy trên bãidăin Cơn Bui có mấy người lố nhố. Đám m a chăng? Saokhổns; có tiếng khóc? Tính lò mò xui các bạn lại đó. Khihọ bước lới thì đám người kia đã đi khỏi. Trên dăm khôngcó thêm mộ mới mà chỉ thấy hai đám đất tuy vẫn bằngbặn nhưng nhìn kỹ thì biết những nơi đó vừa mới được sửasang. Bà ngoại đón cháu từ ngoài ngõ. Bó củi nhẹ tênhnhưng bà vẫn nâng xách ra dáng vất vả, dường như nócũng ...