![Phân tích tư tưởng của nhân dân qua đoạn thơ: Những người vợ nhớ chồng… Những cuộc đời đã hóa sông núi ta trong Đất nước của Nguyễn Khoa Điềm](https://timtailieu.net/upload/document/136415/phan-tich-tu-tuong-cua-nhan-dan-qua-doan-tho-039-039-nhung-nguoi-vo-nho-chong-nhung-cuoc-doi-da-hoa-song-nui-ta-039-039-trong-dat-nuoc-cua-nguyen-khoa-136415.jpg)
Tiểu thuyết Đàn Đáy: Phần 2
Số trang: 245
Loại file: pdf
Dung lượng: 22.79 MB
Lượt xem: 15
Lượt tải: 0
Xem trước 10 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Với tiểu thuyết Đàn Đáy, ở một chừng mực nào đó, tác giả Trần Thu Hằng đã thành công bằng những trang viết sinh động, đầy sức biểu cảm về một đề tài không đơn giản (nghệ thuật hát ả đào, kiếp phù du của người nghệ sĩ) trên cái nền lịch sử phức tạp. Điều đó tạo cho cuốn tiểu thuyết Đàn Đáy một sự hấp dẫn đáng kể, hy vọng nhận được sự đồng cảm từ phía đông đảo độc giả.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Đàn Đáy: Phần 2 ĐÀN ĐÁY CHƯƠNG XVIII Lang thang qua những làng hoa, Bạch Vĩ đã đếntận Giáp trại vào một ngày cuối đông. Thực ra chàng không có chủ định đến đây. Tiềnlưng đã cạn dần, bước chân chàng trở nên vô định. Điqua những ngõ xóm vắng tanh, chàng đã lạc vào nơi trúngụ của những người hành khất. Mỗi gốc cây là mộtmái lều lụp xụp, xiêu vẹo cao không quá đàu người.Mưa phùn tái tê và đón tiếp chàng là tiếng tru của cảbầy chó đói. Chợt Bạch Vĩ nghe tiếng khóc, đúng hon là tiếngkêu thét của trẻ con. Tò mò, chàng dừng lại nghe ngóng,mặc dù bản thân chàng đang khổ sở giữa cảnh đông tàn.Hình như trong căn lều ngay sau lưng chàng có nhữngđứa trẻ đang kêu khóc van xin ai đó, tuy tiếng khóc cònnon nớt nhưng nghe ra cũng nỉ non ai oán, kéo dài lêthê không có hồi kết thúc. “Khúc hát của những ngườihành khất!”. Chàng lẩm bâm và toan bước đi, bởi nồi áingại gặp nhừntỉ đứa trẻ ăn xin nơi đầu đường cuối chợ. 199ĐÀN ĐÁYNhưng chợt có tiếng kêu thất thanh cùng tiếng đập phádữ dội, căn lều run rẩy rồi vỡ tung ra, bày ra trời đất mộtcảnh tượng thương tâm. Một tấm chiếu đắp nằm lù lù dưới đất, hai bên làhai đứa bé trên dưới mười tuối, người bé choắt, gần nhưđang trần truồng trong mưa. Chúng quỳ gối, khúm núm,hãi sợ nhìn hai gã đàn ông đang lần tìm trên vách nátxem có vật gì đáng giá không. Nhìn những bàn tay thôbạo kéo giật mái lá, hai đứa trẻ giật mình thon thót,nhưng không còn dám khóc, không còn dám xin vannữa. Bạch VT đã hiểu ra. Chàng rời gốc cây bàng xơ xáclá tiến về chiếc lều rách nát. Hai gã đàn ông ngừng taylùng sục, trố mắt nhìn chàng. Hai đứa trẻ cũng thôi sụtsịt, ngước nhìn từng cử động của chàng khi đang đếngần. Cuối cùng chúng đứng cả dậy, chạy đến ôm chàngvà reo lên: - Ông ơi, xin ông cứu chúng con! Hai tấm thân bé nhó, tanh nồng bấu chặt lấy BạchVĩ. Bằng sự cảm nhận cùa một con người tài hoa, tìmgtrải, chàng hiêu ra ngay chúng đang run lên vì đói, bụngchúng hực lên từng cơn và sự đói khát còn mạnh hơn cảcái lạnh và sự sợ hãi. Chàng không nói gì, chỉ cúi xuôngnhìn hai đứa bé, chạm ngón tay vào đôi má gầy gò nhem200 ĐÀN ĐÁYnhuốc của chúng - như để an ủi. Những đôi mắt trẻ thơsáng rực lên niềm hy vọng, nhưng chàng không biết cứuchúng bằng cách nào. - Hai đứa mày, xê ra. Này chú em, chú đến đây đelàm gì? Bạch Vĩ đứng thăng lên, hai đứa bé lại càng ghìchặt lấy chàng hơn: - Xin ông cứu chúng con... - Các ông cũng biết... chẳng có gì đáng giá nữakia mà. Bạch VT chậm chạp cất tiếng. Nhưng không phảichàng e sợ. Hai gã đàn ông văng tục với nhau: - Làm đéo gì có mà tìm. - Nhưng con chị nó, con đĩ ấy trốn mất rồi. Bạch Vĩ ngẩn người, chàng ái ngại nhìn khungcảnh càng lúc càng thê lương của một buổi chiều đông.Hai đứa trẻ nghe nhấc đến chị mình, liền vật vã điên dại: - Chị ơi là chị. Ối chị ơi! Chợt có bóng người đô quỵ ngay trước cửa lêu.Một người con gái, áo quần rách rưới, chiếc khăn tangđội trôn đầu vấy đầy bùn đất, chứng tỏ cô ta đã ngã lănra đất trên đường về nhà. Hai gã súc sinh mắt sáng lên, 201ĐÀN ĐÁYvội lôi C gái xềnh xệch vào, đánh tát thật lực đê cô ta Ôhồi tỉnh. - Chị ơi, chị ơi! - Nó tỉnh lại rồi - Một gã reo lên - Sao, có bán mìnhđược không? Được bao nhiêu, có đủ trả cho chúng ôngkhông? Cô gái mở mắt ra, đờ đẫn nhìn chung quanh songdường như không thấy gì cả, rồi lặng lẽ lắc đầu. BạchVĩ lôi hai đứa bé, đúng hơn là lết đến gần, bởi cả hai cốsức trì níu chàng không buông. Chàng nhận ra cô gáinày quá xấu, lại cũng bụng ỏng đít beo chẳng khác gìhai đứa em trai, chắc chẳng ai dại dột mua cô ta về đểphục dịch hoặc là chôn cất. - Không có hả? Không có hả, định chạy làng hả?Không nói lôi thôi, đưa nó ra đình làng... - K hoan...! - Chợt Bạch Vĩ lên tiếng - Các ông đưacô ấy đi đâu? - Ra đình làng, nhờ phán xử - Một gã trá lời. giọngchua như cứt mèo. - Phán xử cái gì? - Chàng hoi với vẻ chua chát - ơlàng hành khất mà cũng có đình làng sao, cũne có phánxứ sao? - C huyện... Cái thẳng nhiễu sự này. Chúng ông tha202 ĐÀN ĐÁYcho mày trận đòn, liệu hồn mà cút đi, đừng có dây vàochuyện lãi nợ chúng ông. Một bàn tay đẩy ngực chàng ra. Bạch Vĩ chộp lấybàn tay ấy, mắt long lên giận dữ. Rồi chàng nguôi lạingay, từ tốn đẩy cái tay ấy ra. - Gia đình này nợ chúng mày bao nhiêu, mà chúngmày nỡ hành hạ người ta như thế? - Mày hỏi đê làm gì? - Một cái mặt vênh lên - Màymuốn gánh nợ thay chắc? - Phải, bao nhiêu? - Năm quan tiền. Thêm tiền chôn cất là bốn quan.Vị chi chín quan tiền. Bạch Vĩ mờ tay nải, lục tìm từng xu, từng chinh.Tất tật còn hơn bốn quan tiền. Chàng đưa h ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết Đàn Đáy: Phần 2 ĐÀN ĐÁY CHƯƠNG XVIII Lang thang qua những làng hoa, Bạch Vĩ đã đếntận Giáp trại vào một ngày cuối đông. Thực ra chàng không có chủ định đến đây. Tiềnlưng đã cạn dần, bước chân chàng trở nên vô định. Điqua những ngõ xóm vắng tanh, chàng đã lạc vào nơi trúngụ của những người hành khất. Mỗi gốc cây là mộtmái lều lụp xụp, xiêu vẹo cao không quá đàu người.Mưa phùn tái tê và đón tiếp chàng là tiếng tru của cảbầy chó đói. Chợt Bạch Vĩ nghe tiếng khóc, đúng hon là tiếngkêu thét của trẻ con. Tò mò, chàng dừng lại nghe ngóng,mặc dù bản thân chàng đang khổ sở giữa cảnh đông tàn.Hình như trong căn lều ngay sau lưng chàng có nhữngđứa trẻ đang kêu khóc van xin ai đó, tuy tiếng khóc cònnon nớt nhưng nghe ra cũng nỉ non ai oán, kéo dài lêthê không có hồi kết thúc. “Khúc hát của những ngườihành khất!”. Chàng lẩm bâm và toan bước đi, bởi nồi áingại gặp nhừntỉ đứa trẻ ăn xin nơi đầu đường cuối chợ. 199ĐÀN ĐÁYNhưng chợt có tiếng kêu thất thanh cùng tiếng đập phádữ dội, căn lều run rẩy rồi vỡ tung ra, bày ra trời đất mộtcảnh tượng thương tâm. Một tấm chiếu đắp nằm lù lù dưới đất, hai bên làhai đứa bé trên dưới mười tuối, người bé choắt, gần nhưđang trần truồng trong mưa. Chúng quỳ gối, khúm núm,hãi sợ nhìn hai gã đàn ông đang lần tìm trên vách nátxem có vật gì đáng giá không. Nhìn những bàn tay thôbạo kéo giật mái lá, hai đứa trẻ giật mình thon thót,nhưng không còn dám khóc, không còn dám xin vannữa. Bạch VT đã hiểu ra. Chàng rời gốc cây bàng xơ xáclá tiến về chiếc lều rách nát. Hai gã đàn ông ngừng taylùng sục, trố mắt nhìn chàng. Hai đứa trẻ cũng thôi sụtsịt, ngước nhìn từng cử động của chàng khi đang đếngần. Cuối cùng chúng đứng cả dậy, chạy đến ôm chàngvà reo lên: - Ông ơi, xin ông cứu chúng con! Hai tấm thân bé nhó, tanh nồng bấu chặt lấy BạchVĩ. Bằng sự cảm nhận cùa một con người tài hoa, tìmgtrải, chàng hiêu ra ngay chúng đang run lên vì đói, bụngchúng hực lên từng cơn và sự đói khát còn mạnh hơn cảcái lạnh và sự sợ hãi. Chàng không nói gì, chỉ cúi xuôngnhìn hai đứa bé, chạm ngón tay vào đôi má gầy gò nhem200 ĐÀN ĐÁYnhuốc của chúng - như để an ủi. Những đôi mắt trẻ thơsáng rực lên niềm hy vọng, nhưng chàng không biết cứuchúng bằng cách nào. - Hai đứa mày, xê ra. Này chú em, chú đến đây đelàm gì? Bạch Vĩ đứng thăng lên, hai đứa bé lại càng ghìchặt lấy chàng hơn: - Xin ông cứu chúng con... - Các ông cũng biết... chẳng có gì đáng giá nữakia mà. Bạch VT chậm chạp cất tiếng. Nhưng không phảichàng e sợ. Hai gã đàn ông văng tục với nhau: - Làm đéo gì có mà tìm. - Nhưng con chị nó, con đĩ ấy trốn mất rồi. Bạch Vĩ ngẩn người, chàng ái ngại nhìn khungcảnh càng lúc càng thê lương của một buổi chiều đông.Hai đứa trẻ nghe nhấc đến chị mình, liền vật vã điên dại: - Chị ơi là chị. Ối chị ơi! Chợt có bóng người đô quỵ ngay trước cửa lêu.Một người con gái, áo quần rách rưới, chiếc khăn tangđội trôn đầu vấy đầy bùn đất, chứng tỏ cô ta đã ngã lănra đất trên đường về nhà. Hai gã súc sinh mắt sáng lên, 201ĐÀN ĐÁYvội lôi C gái xềnh xệch vào, đánh tát thật lực đê cô ta Ôhồi tỉnh. - Chị ơi, chị ơi! - Nó tỉnh lại rồi - Một gã reo lên - Sao, có bán mìnhđược không? Được bao nhiêu, có đủ trả cho chúng ôngkhông? Cô gái mở mắt ra, đờ đẫn nhìn chung quanh songdường như không thấy gì cả, rồi lặng lẽ lắc đầu. BạchVĩ lôi hai đứa bé, đúng hơn là lết đến gần, bởi cả hai cốsức trì níu chàng không buông. Chàng nhận ra cô gáinày quá xấu, lại cũng bụng ỏng đít beo chẳng khác gìhai đứa em trai, chắc chẳng ai dại dột mua cô ta về đểphục dịch hoặc là chôn cất. - Không có hả? Không có hả, định chạy làng hả?Không nói lôi thôi, đưa nó ra đình làng... - K hoan...! - Chợt Bạch Vĩ lên tiếng - Các ông đưacô ấy đi đâu? - Ra đình làng, nhờ phán xử - Một gã trá lời. giọngchua như cứt mèo. - Phán xử cái gì? - Chàng hoi với vẻ chua chát - ơlàng hành khất mà cũng có đình làng sao, cũne có phánxứ sao? - C huyện... Cái thẳng nhiễu sự này. Chúng ông tha202 ĐÀN ĐÁYcho mày trận đòn, liệu hồn mà cút đi, đừng có dây vàochuyện lãi nợ chúng ông. Một bàn tay đẩy ngực chàng ra. Bạch Vĩ chộp lấybàn tay ấy, mắt long lên giận dữ. Rồi chàng nguôi lạingay, từ tốn đẩy cái tay ấy ra. - Gia đình này nợ chúng mày bao nhiêu, mà chúngmày nỡ hành hạ người ta như thế? - Mày hỏi đê làm gì? - Một cái mặt vênh lên - Màymuốn gánh nợ thay chắc? - Phải, bao nhiêu? - Năm quan tiền. Thêm tiền chôn cất là bốn quan.Vị chi chín quan tiền. Bạch Vĩ mờ tay nải, lục tìm từng xu, từng chinh.Tất tật còn hơn bốn quan tiền. Chàng đưa h ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Tiểu thuyết Đàn Đáy Trần Thu Hằng Văn học dân tộc thiểu số Giá trị tác phẩm văn học Di sản văn hóa dân tộc thiểu sốTài liệu liên quan:
-
73 trang 23 0 0
-
Tạp chí Khoa học: Số 26 - Khoa học xã hội và giáo dục
197 trang 19 0 0 -
198 trang 18 0 0
-
Dấu ấn văn hóa Thăng Long qua tiểu thuyết Đàn đáy của Trần Thu Hằng
5 trang 17 0 0 -
Luận văn Thạc sĩ Ngôn ngữ và Văn hóa Việt Nam: Ngôn ngữ nghệ thuật trong tiểu thuyết của Cao Duy Sơn
111 trang 15 0 0 -
113 trang 15 0 0
-
Luận án Tiến sĩ Ngữ văn: Thơ dân tộc Tày từ 1945 đến nay
165 trang 14 0 0 -
72 trang 14 0 0
-
Luận văn Thạc sĩ Khoa học Ngữ văn: Đặc điểm tiểu thuyết Ma Trường Nguyên
108 trang 14 0 0 -
Một số đặc điểm Văn học các dân tộc thiểu số Việt Nam thời kỳ hiện đại: Phần 1
231 trang 13 0 0