Cát Tường và Thiên Sử ôm chặt nhau khi chiếc băng ca của Tuấn Kha được đẩy vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa địa ngục đó đóng lại, Cát Tường còn kịp nhìn thấy một thân thể nhừ nát đầy máu me bên cạnh Tuấn Kha. Rồi cuộc đời Cát Tường sẽ ra sao? Mời các bạn đọc tiếp câu truyện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tiểu thuyết ngôn tình Anh mãi yêu emTác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Phần 1 -A nh mãi yêu em, Cát Tường ơi! Cát Tường nắm bàn tay của Tuấn Kha, kêu gào thảm thiết: - Không... Tuấn Kha ơi... đừng bỏ em... đừng làm như vậy... em xin anhmà... Tuấn Kha bóp nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Cát Tường, giọng anh mệt nhọc: - Cát Tường... đừng khóc nữa... anh chỉ muốn nhìn thấy em cười thôi... Cát Tường đưa tay quẹt ngang nước mắt, nàng cười méo xẹo: - Em sẽ cười... em sẽ cười mà... chỉ xin anh đừng bỏ em... Tuấn Kha ơi! Tuấn Kha thở dốc, gọi Thiên Sử, thều thào: - Thiên Sử... Thiên Sử… Thiên Sử bước đến bên Tuấn Kha, giọng anh nhẹ tênh: - Chuyện gì, Tuấn Kha? Tuấn Kha cố đưa tay nắm lấy bàn tay của Cát Tường đặt vào tay Thiên Sử: - Nhớ… thay tao... chăm sóc cho Cát Tường... đừng để ai ăn hiếp CátTường... Cát Tường rút nhanh bàn tay mình lại, nàng nhìn Tuấn Kha, nức nở: - Đừng Tuấn Kha! Em không cần ai hết, em chỉ cần anh thôi! Tuấn Kha gượng cười, trên gương mặt anh hằn nguyên sự đau đớn: - Anh... mãi... yêu em, Cát Tường! Cát Tường ấp úng, nàng nhìn Tuấn Kha qua làn nước mắt: - Em cũng yêu anh... Tuấn Kha đừng bỏ em! Tuấn Kha lắc đầu khổ sở: - Hãy sống thật với tình yêu của em, Cát Tường... đừng vì anh mà... Tuấn Kha nhăn mặt, anh nghe người mình nhức buốt. Anh quay lại nhìn vịbác sĩ, giọng đứt quãng: - Đưa tôi vào trong đi Minh An!www.vuilen.com 1Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM Minh An gật nhẹ. Anh đẩy chiếc băng ca của Tuấn Kha, nhưng Cát Tườngđã bấu mạnh vào tay anh, van xin: - Đừng... đừng Minh An... đừng mà... Minh An buồn giọng: - Hãy để Tuấn Kha hoàn thành tâm nguyện cuối cùng này! Đôi mắt Tuấn Kha đã nhắm nghiền hình như anh không còn nghe thấy tiếnggào khóc của Cát Tường. Cát Tường buông nhẹ tay, nàng lê đôi chân nặng như chìtheo Minh An. Trong mắt nàng, bầu trời vẫn thế, nhưng có ai biết chăngtrong lòng nàng bầu trời đang sụp đổ! Cát Tường và Thiên Sử ôm chặt nhau khi chiếc băng ca của Tuấn Kha đượcđẩy vào phòng phẫu thuật. Trước khi cánh cửa địa ngục đó đóng lại, Cát Tườngcòn kịp nhìn thấy một thân thể nhừ nát đầy máu me bên cạnh Tuấn Kha. Nànggào lên trong tuyệt vọng: - Tại sao... đừng bỏ em, Tuấn Kha ơi! Thiên Sử ôm Cát Tường vào lòng, anh lau nước mắt cho nàng. Giọng anhtrầm buồn: - Hãy để Tuấn Kha được ra đi thanh thản đi em! Cát Tường bấu vào chiếc lưng to lớn của Thiên Sử: - Tại sao? Tại sao anh ấy lại làm như vậy? Tàn nhẫn với bản thân mình? Thiên Sử cố giải thích cho Cát Tường: - Bởi vì Tuấn Kha biết nó không còn sống được nữa, và nó muốn chết mộtcách có ý nghĩa, đúng với lương tâm của một thầy thuốc! Bất giác Cát Tường quay lại cánh cửa địa ngục đang im lìm, nàng nhìn trừngtrừng với những giọt nước mắt lăn dài. Nàng nấc lên: - Chính hắn... hắn đã cướp đi Tuấn Kha! Em căm thù hắn! Thiên Sử ngăn Cát Tường lại: - Cát Tường em đừng có nói bậy, là Tuấn Kha tự nguyện. Nếu Tuấn Kha biếtem nghĩ như vậy, Tuấn Kha sẽ thất vọng về em. Hãy để Tuấn Kha thanh thảnmà ra đi! Cát Tường hét lên trong kinh hoàng:www.vuilen.com 2Tác Giả: Nguyễn Quỳnh Nương ANH MÃI YÊU EM - Không... Tuấn Kha ơi! Nàng đã ngất. Thân thể nàng mềm nhũn trên tay Thiên Sử! C át Tường đặt bó cúc trắng lên mộ Tuấn Kha: - Tuấn Kha! Hôm nay em có tin vui muốn nói với anh! Cát Tường thắp cho Tuấn Kha nén nhang, nàng ngồi bên mộ anh: - Em đã tốt nghiệp rồi, em đạt loại ưu. Nhiều công ty mời em về làm việc,song em vẫn chưa nhận lời! Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha trên bia mộ, nụ cười của anh vẫn rạngngời như lần đầu nàng gặp anh. Cát Tường rưng rưng: - Nếu ngày đó em chấp nhận tình yêu của anh, chúng ta sẽ có những ngàytháng vui vẻ. Anh sẽ ra đi mà không còn hối tiếc, nhưng em đã không chấp nhậnanh. Sự ra đi của anh làm cho trái tim em luôn dằn vặt và day dứt. Cũng tại emhết, em có lỗi với anh, Tuấn Kha ơi! Một cơn gió nhẹ thoáng qua làm cho mái tóc dài quá mỏng của Cát Tườngbay dập dìu, nàng cười dịu dàng: - Em biết anh không bao giờ trách em, nhưng em không thể tha thứ cho chínhmình. Năm năm, anh rời bỏ em đã năm năm nhưng với em, anh vẫn cònsống mãi! Cái nắng giữa trưa hè gay gắt bỗng vụt tắt, trên bầu trời mây đen giăng phủ.Cát Tường hốt hoảng, nàng bật dậy như chiếc lò xo: - Tuấn Kha! Hôm khác em đến thăm anh! Cát Tường muốn quay lưng nhưng cái gì đó làm cho nàng đổi ý, nàng ngồilại vị trí ban đầu: - Ở đây một mình chắc anh lạnh và cô đơn lắm phải không? Cát Tường nhìn di ảnh của Tuấn Kha, gật gù: - ...