Một bản Hiến chương với 13 chương và 54 điều đã được 10 quốc gia ASEAN thông qua. Từ nay, thay vì các tuyên bố chính trị, các quốc gia thành viên sẽ từng bước thiết lập một khế ước chung sống với những nguyên tắc chung. Trọng tâm của bản Hiến chương là những cuộc dàn xếp về tổ chức để ASEAN có thể hoạt động như một thiết chế có các bộ máy thường trực và hiệu năng, từng bước xoá đi ký ức về ASEAN như những diễn đàn với những tuyên bố chính trị lỏng...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm hiểu về Hiến chương ASEAN và nền pháp quyền Việt Nam
Hiến chương ASEAN và nền pháp quyền Việt Nam
Một bản Hiến chương với 13 chương và 54 điều đã được 10 quốc gia ASEAN
thông qua. Từ nay, thay vì các tuyên bố chính trị, các quốc gia thành viên sẽ
từng bước thiết lập một khế ước chung sống với những nguyên tắc chung.
Trọng tâm của bản Hiến chương là những cuộc dàn xếp về tổ chức để ASEAN có
thể hoạt động như một thiết chế có các bộ máy th ường trực và hiệu năng, từng
bước xoá đi ký ức về ASEAN như những diễn đàn với những tuyên bố chính trị
lỏng lẻo. Nếu Hiến chương có tác động đến Việt Nam, thường chỉ liên quan đến
việc cụ thể hoá các nghĩa vụ của Việt Nam nh ư một thành viên phải tham gia đóng
góp vào công việc chung của tổ chức này, từ đóng góp ngân sách, tham gia các
diễn đàn, tổ chức, ban đại diện của ASEAN.
Việt Nam, như các quốc gia thành viên khác, có nghĩa vụ tôn trọng và thực thi các
mục tiêu cũng như nguyên tắc của Hiến chương ASEAN. Trong nhiều nguyên tắc
đó, Điều 1 và 2 của bản Hiến chương nhắc tới và lặp lại nguyên tắc tuân thủ pháp
quyền, quản trị tốt, tôn trọng các quyền tự do, dân chủ, thúc đẩy v à bảo vệ nhân
quyền, bảo vệ công bằng xã hội. Đây là những nghĩa vụ mà các quốc gia thành
viên phải tuân thủ, song bản Hiến chương đã không quy định cụ thể các quốc gia
phải tuân thủ nghĩa vụ đó nh ư thế nào và nếu một quốc gia vi phạm nghĩa vụ đó
thì người dân ASEAN có thể yêu cầu quyền lợi của mình bằng những phương
cách gì.
Vì thiếu các chế tài và chế ước quyền lực một cách cần thiết, bản Hiến chương vẫn
mới chỉ là những tuyên bố, chưa hẳn đã có dáng dấp của những khế ước xã hội
giữa chính quyền với người dân các nước ASEAN. Nói cách khác, bản Hiến
chương chưa có hiệu lực như Hiến pháp hoặc pháp luật mà người ta có thể cảm
nhận thấy ở các cộng đồng quốc tế khác, ví dụ trong khu vực Cộng đồng Châu Âu.
Trong bối cảnh ấy, dù đã phê chuẩn Hiến chương, song Việt Nam vẫn tiếp tục xây
dựng nền pháp quyền, quản trị tốt, khuyến khích tự do, dân chủ, nhân quyền và
công bằng xã hội theo cách hiểu và tiến độ của riêng mình. Bản Hiến chương
ASEAN không hề cụ thể hoá bất kỳ nghĩa vụ nào của Việt Nam phải sửa đổi hay
ban hành những đạo luật cụ thể, kiểu nh ư nước ta đã phải cam kết khi gia nhập
WTO hay ký hiệp định thương mại song phương với Hoa Kỳ. Nói cách khác, từ
bản Hiến chương này, về nguyên tắc, Việt Nam không bắt buộc phải đưa ra một lộ
trình xem xét hoặc cải cách pháp luật nào.
Xét về ảnh hưởng gián tiếp, người ta thấy rằng ASEAN đã ghi nhận cuộc cạnh
tranh giữa các dân tộc trong khu vực. Cách hiểu về pháp quyền, quản trị tốt, dân
chủ, nhân quyền và công bằng xã hội của người Việt Nam, nếu không lấp lánh
sáng hơn được các quốc gia khác, thì ít nhất cũng không nên quá khác biệt và cần
phải đồng điệu với các quốc gia láng giềng trong khu vực ASEAN. Có thể đây sẽ
là một ảnh hưởng đáng kể, nhất là khi Việt Nam phải cạnh tranh trước hết với các
quốc gia trong khu cực.
Theo thiển nghĩ của chúng tôi, pháp luật và nền tư pháp đã trở thành một thứ hạ
tầng xã hội, nhìn vào đó các nhà đầu tư có thể tính toán được rủi ro và quyết định
sẽ kinh doanh ở mức độ phù hợp nào. Nếu điện, nước phập phù, mỗi phân xưởng
phải có máy phát điện riêng, thì người ta không thể đầu tư vào công nghệ cao, vi
sinh hay những thứ tương tự, mà chỉ có thể nhắm vào dệt may hay gia công giày
dép. Thì cũng thế, nền pháp luật thay đổi khó lường, nền tư pháp chưa bảo đảm
công lý và mang lại sự thảnh thơi, tin cậy cho các bên tranh chấp mỗi khi ra toà,
thì người ta chỉ kinh doanh trong không gian thuận tiện giành được từ sự vừa lòng
của quan chức và sẽ rút lui nhanh chóng nh ư có thể. Pháp luật chắp vá và nền tư
pháp kém công minh cũng góp thêm nguyên nhân làm cho kinh tế Việt Nam manh
mún, kém sức cạnh tranh.
Thêm nữa, nếu thiếu pháp quyền và công lý, thứ pháp luật của chúng ta làm ra
thường chỉ áp dụng cho dân nghèo và những người không có quyền thế, chứ ngày
càng khó áp dụng cho thương nhân nước ngoài, cho những người có tiền và có thế
lực. Trong các thương vụ với ngoại quốc, người ta có thể thoả thuận áp dụng luật
và nền tài phán nước ngoài. Điều ấy có nghĩa là trên đất ta mà luật ta không được
áp dụng, chúng ta có nguy cơ trở thành một thuộc địa về pháp luật đối với ngoại
bang. Thiếu công lý thì toà án khó độc lập, không độc lập thì khó nghiêm minh,
khả năng chịu đựng của các thẩm phán dù có dẻo dai đến mấy, song cũng khó lòng
mà đứng vững mãi trước sức ép của quyền lực và tiền bạc.
Vì lẽ ấy, xây dựng nền pháp quyền không có nghĩa là phải cố gắng làm thêm nhiều
luật, mà ngược lại, phải làm cho luật nghiêm hơn. Phục vụ hướng này, Chính phủ
Việt Nam đang hối thúc các cơ quan hành chính trong toàn quốc rà soát lại gần ba
vạn thủ tục hành chính và buộc từng cơ quan nhà nước có kế hoạch giảm 30% thủ
tục hành chính mà cơ quan mình phụ trách.
Luật pháp, suy cho cùng cũng là một thứ chi phí. Càng nhiều chi phí đè lên đầu
người dân một cách bất hợp lý thì người ta càng phải suy tính liệu có nên tuân thủ
hay vi phạm pháp luật, thường thứ gì tiện lợi và hiệu quả thì người ta sẽ làm theo.
Nếu điều ấy xảy ra thì luật pháp trở nên trống rỗng, bị khinh nhờn. Luật pháp suy
cho cùng cũng chỉ là một trong vô số loại quy phạm điều chỉnh hành vi, những gì
cần tới tiêu chuẩn mới cần ban hành luật, những gì người dân cần tự do thì chỉ nêu
nguyên tắc, những gì đạo đức và niềm tin trong xã hội tự điều chỉnh tốt hơn thì
không cần làm thêm luật.
Tóm lại, để tăng tính cạnh tranh trong hạ tầng pháp luật và tư pháp với các quốc
gia ASEAN khác, không chỉ xây dựng văn bản luật là quan trọng, mà quan trọng
hơn phải xây dựng, tuân thủ nền pháp quyền, hướng tới một xã hội thượng tôn
pháp luật. Nói một cách dễ hiểu, quyền lực phải được chính danh, ai làm người đó
phải chịu trách nhiệm, người làm chính trị phải chịu trách nhiệm giải trình trước
cử tri, trước nhân dân. Khi quyền lực được công khai, minh bạch, khi người làm
qu ...