Hồi đó, gần Tết Nhâm Ngọ, ông Thất Cừ ở kinh đô về cỡi con ngựa ô tuyệt đẹp. Một tối ông ghé nghỉ lại quán trọ bên đường, sáng dậy thì con ngựa ông biến mất. Dò theo các dấu chân ngựa, ông Thất tìm đến một ngôi nhà nhỏ ven rừng. Ngôi nhà xác xơ cô độc, khiến ông nghĩ tới sào huyệt bọn cướp. Lúc đó, trời đã đứng bóng, ông Thất bụng đã đói mèm. Ông tới sát vách, ghé tai nghiêng mắt nhìn vào bên trong. Gian nhà trống trải, chỉ chiếc giường tre ọp...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tìm Ngựavietmessenger.com Vũ Hạnh Tìm NgựaHồi đó, gần Tết Nhâm Ngọ, ông Thất Cừ ở kinh đô về cỡi con ngựa ô tuyệt đẹp. Một tối ôngghé nghỉ lại quán trọ bên đường, sáng dậy thì con ngựa ông biến mất. Dò theo các dấu chânngựa, ông Thất tìm đến một ngôi nhà nhỏ ven rừng. Ngôi nhà xác xơ cô độc, khiến ông nghĩtới sào huyệt bọn cướp. Lúc đó, trời đã đứng bóng, ông Thất bụng đã đói mèm. Ông tới sátvách, ghé tai nghiêng mắt nhìn vào bên trong. Gian nhà trống trải, chỉ chiếc giường tre ọp ẹptrên đó một người nằm ngủ say vùi, tiếng ngáy kêu ồn như tiếng cưa gỗ. Ông Thất gọi cửa.Hồi lâu, người kia mới bừng tỉnh giấc. Dụi mắt, vươn vai, anh ta lảo đảo bước ra, chống cửamời ông Thất vào.Ông Thất vội nói:- Tôi đến đây làm phiền anh, là vì tôi mất con ngựa trong đêm vừa rồi.Chủ nhà, một người gầy ốm, với đôi mắt sáng và chiếc miệng nhỏ nhìn xéo ông Thất màkhông nói một tiếng nào.Ông Thất lại tiếp:- Kẻ đã sơ suất bị trộm lấy mất đồ vật phải chịu thiệt thòi. Đáng lẽ thì tôi không được quyềnhỏi đến anh, nếu tôi không nhìn thấy dấu chân ngựa của tôi đi vào nhà này.Người kia vẫn trầm ngâm một lúc lâu, rồi chậm chạp nói:- Kể ra đôi mắt của ông khá tinh, nhìn ra dấu ngựa trên nửa ngày đường bụi cát không phảilà chuyện dễ dàng. Vậy xin hỏi thiệt: bây giờ ông muốn thế nào?Ông Thất đáp ngay:- Muốn chuộc lại con ngựa ấy.Người chủ nhà đáp:- Chậm quá. Ngựa đã bán rồi.- Bán ở nơi nào? Tôi sẽ tìm đến.Người chủ nhà nhíu mày bảo:- Ông có sẵn tiền nên mua ngựa khác mà dùng, chuộc làm gì thêm phiền phức.- Nhưng đó là con ngựa quý, tôi đã nuôi lâu. Vật đã quen người, không thể nhất đán xa lìamà không tìm cách thâu hồi trở lại.- Chắc là ông chưa ăn trưa?- Thú thiệt là chưa. Quanh đây không tìm thấy quán xá nào.- Còn ít cơm nguội và mắm để dành buổi chiều. Ông có thể ăn đỡ đói.Chủ nhà lại xuống lúi húi dọn cơm. Ông Thất ngồi nhìn căn nhà vắng vẻ, trống trải, nghĩngợi lan man về người đã lấy trộm ngựa của mình. Nhưng quá đói lòng nên khi chủ nhà vừabưng cơm lên, ông không đợi mời tới tiếng thứ hai, cầm đũa ăn liền. Bữa cơm quá mứcthanh đạm nhưng chưa bao giờ ông Thất ăn ngon như vậy. Uống một bát nước chè tươi đểthêm no bụng, ông ngả lưng ra trên giường, gối đầu trên chiếc gối gỗ, lim dim tìm giấc ngủtrưa.Thiếp được một giấc, và thấy đã bớt nhọc mệt của chuyến đi tìm vất vả từ sớm, ông bènngồi dậy. Chủ nhà ngồi im dưới đất, dựa lưng vào cột, phì phèo một điếu thuốc lớn. ÔngThất xẵng giọng:- Thế nào? Con ngựa tôi đâu?Chủ nhà nhìn ông, trả lời:- Đã nói bán rồi.Ông Thất hùng hổ đứng lên, nói lớn:- Tôi bảo cho tôi chuộc lại kia mà.Chủ nhà vẫn cứ ngồi yên không đáp. Ông Thất giận dữ la lên:- Hay thiệt! Ngươi đã ăn cắp ngựa quý của ta, đã chịu thú nhận như vậy, rồi khi ta thấy cảnhngươi nghèo đói muốn bỏ tiền ta ra chuộc lại, ngươi vẫn làm thinh là nghĩa lý gì? Coithường luật pháp như nhà ngươi đây là quá lắm rồi.Chủ nhà bỗng cười to lên, đáp lại:- Ông đừng nổi nóng, vô ích. Đáng lẽ ông phải hiểu rằng ta không thèm chối chuyện ăn cắpngựa từ đầu, bởi ta không phải là hạng chuyên nghề ăn cắp. Nếu cần nói cho ra lẽ, thì dấuchân ngựa của ông vào đây chưa phải là lý do chắc để ông nhất quyết là ta ăn trộm. Ai cấmkẻ gian cỡi con ngựa quý của ông ghé vào xin nước, xin cơm, như ta sẵn sàng để thết đãiông vừa rồi?- Nhưng ta bảo thật , ta cần tìm con ngựa, dù phải trả bằng giả nào.- Vậy thì ông cứ tự tiện tìm ngựa, nào ai có cản ngăn đâu?Ông Thất không nén được giận, nhảy đến toan nắm lấy cổ người kia kéo dậy thì gã gạt tayông ra, chồm lên:- Được lắm . Ngươi thắng nổi ta, thì cho ngươi lại con ngựa.Hai người hăm hở xông tới, hươi quyền đánh nhau. Trong ngôi nhà chật, họ phải áp tới loạnđả và cả hai người ban đầu còn tỏ đôi chút dè dặt để dò sức nhau, dần dần chính sự vachạm mạnh mẽ ở trên cơ thể khiến họ được đốt nóng lên, quyết ăn thua đủ.Nhưng hai đối thủ thật là cân sức nên sự thắng bại khó quyết định được. Họ im lặng tấncông nhau, dùng các ngón nghề thành thạo để mà giành lấy ưu thế. Ông Thất tinh thông võnghệ nhưng các đòn đánh không lanh, không chắc như người chủ nhà, ngược lại các thếđánh của chủ nhà đều bị ông Thất ngăn chận. Cuộc đấu kéo dài khá lâu, hai đối thủ đã mệtnhoài và đến một lúc họ dừng tay lại để thở.Người chủ nhà nói:- Vậy thì ông chưa thể lấy lại con ngựa quý.Ông Thất đáp lại:- Được lắm. Ta sẽ tiếp tục.Cả hai lại xông vào cuộc giao đấu. Bây giờ ông Thất quyết dùng các ngón độc hiểm để hạtên trộm gan lỳ, nhưng tất cả ngón bí truyền của ông vẫn không thể nào quật ngã được hắn.Có lúc ông dùng song phi tới tấp theo kiểu liên hoàn tưởng quật ngã nhào được gã, nhưnglúc ông toan áp đến khóa chặt gã nằm dưới đất thì gã đã lanh hơn một con sóc trườn mìnhnhổm dậy hươi cả song quyền vào bụng của ông. Càng tiếp tục cuộc giao đấu, ông Thấtnhận thấy gã ăn trộm ngựa là tay bản lĩnh cao cường và gã không dùng một ngón đ ...