Danh mục

‘Tình đầu

Số trang: 18      Loại file: pdf      Dung lượng: 181.25 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người con trai khóc. Cậu ấy chỉ tầm tuổi tôi, cao gầy và có mái tóc dày mềm mại. Cậu ấy ngồi trên bậc thềm của nhà thờ trong ánh chiều nhập nhoạng, sắc hoàng hôn đỏ ối nhuộm tím cả khoảng lưng thẳng tắp.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
‘Tình đầu ‘Tình đầuĐó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người con trai khóc. Cậu ấy chỉ tầm tuổitôi, cao gầy và có mái tóc dày mềm mại. Cậu ấy ngồi trên bậc thềm của nhàthờ trong ánh chiều nhập nhoạng, sắc hoàng hôn đỏ ối nhuộm tím cả khoảnglưng thẳng tắp. ***Hai bàn tay với những ngón dài rám nắng đặt trên đầu gối, cặp mắt không chớptreo lơ lửng ánh nhìn vô định, từ khóe mi bên trái một giọt lệ lớn rơi xuống, lónglánh như kim cương. Tôi cá là cậu ấy đang chìm đắm trong một thế giới khác, bởilẽ cậu ấy hoàn toàn không phát hiện ra cái con bé tọc mạch - là tôi, đang chống xeđạp ngay phía bên trái mà nhìn chằm chặp vào cậu ấy.Tôi không biết mối tình đầu của mọi người đến như thế nào nhưng tôi biết chắcmối tình đầu của tôi đến ra sao. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, dưới bầu trờiđang dần sẫm màu, trước khi tôi kịp nhận ra, thứ hương vị vừa chua vừa chát củatình yêu đầu đời đã vội vã ập đến, vươn từng nhánh từng nhánh li ti rậm rạp trongbộ rễ ô rô, len vào mỗi ngóc ngách, bấu chặt lấy trái tim nhỏ bé của tôi.Tôi không biết cậu ấy là ai và cũng không đủ can đảm để đến làm quen. Dù có ngungốc đến mấy tôi cũng hiểu rằng lúc này cậu ấy chẳng cần bất kì ai - đặc biệt là cáicon nhóc xa lạ với thứ tình cảm chớm nảy mầm vụng về ngây dại lân la phiền hà.Và tôi đi. Phóng thật nhanh như thể bản thân phạm phải lỗi lầm gì đó thật khủngkhiếp.Một tháng. Hai tháng. Rồi nửa năm. Tôi không gặp lại cậu ấy nữa. Dù cố tình đạpxe ngang nhà thờ hàng trăm lần. Dù thầm cầu nguyện hàng ngàn lần. Có lẽ cậu ấychỉ là một giấc mơ. Hoặc là cơn gió đã vụt qua thì không cách chi quay trở lại đượcnữa.Tháng 12. Đất trời khô cong như mẩu bánh đa. Da mặt tôi bỏng rát trước nhữngcơn gió bấc đầy sương muối. Nhưng vẫn không có cách gì dập tắt nỗi háo hức khiGiáng sinh đang ngày một gần. Tôi thường trát kem ẩm đầy mặt, quấn lên cổ chiếckhăn len to sụ và bám càng anh hai la cà khắp phố xá. Thành phố khoác lên mìnhbộ xiêm y rực rỡ, là lượt và ấm sực. Anh hai đổ đầy hai tay tôi những hạt dẻ lớnthơm phức, canh giữ tôi hệt canh giữ một con sóc ngốc nghếch. Anh chỉ lo lạc tôigiữa dòng người đông đúc tuôn ra từ mọi ngõ hẻm ngược xuôi to nhỏ. Tôi yêuGiáng sinh. Với tôi, đó luôn là mùa nhiều phúc lành và niềm vui nhất trong năm.Đêm 24. Tôi nằng nặc đòi anh hai đưa đến nhà thờ, phớt lờ mọi lời cảnh báo kinhhoàng về nguy cơ bị đè bẹp bởi đám đông khủng khiếp. Đêm còn lạnh hơn tôi hìnhdung. Anh hai chụp lên đầu tôi cái nón đỏ rực và liên mồm nhắc nhở rằng phảitheo sát anh. Tôi vâng vâng dạ dạ, ngoan ngoãn bám chặt vào ống tay áo màu xámbạc của anh.Sự thật đã chứng minh lời của anh hai là hoàn toàn đáng tin cậy. Giữa đám đôngnhốn nháo đầy kinh khiếp, tôi có cảm tưởng bản thân đã biến thành một nhúm bộtmỏng, bị cán qua cán lại, hết đập dẹt rồi lại cuộn tròn, cuối cùng thì bị thả vào chảodầu đang sôi sùng sục, chiên đi chiên lại, chiên đến nỗi lục phủ ngũ tạng đều ráchbươm. Anh hai vừa cố gắng chen lên vừa chốc chốc kiểm tra xem tôi đã thiếudưỡng khí mà ngất đi chưa.Tôi núp sau lưng anh, vừa khổ sở vừa háo hức, chỉ cầu mong có phép dịch chuyểntức thời, phắt một cái là vào bên trong nhà thờ. Rồi không biết bằng cách nào,trong cái khoảng hỗn độn nhòe nhoẹt ấy, bằng sức mạnh bí ẩn không thể giải thích,tôi nhìn thấy cậu ấy. Vẫn cái dáng cao cao, vẫn mái tóc dày mềm mại.Cậu ấy quàng chiếc khăn len xanh thẫm, khuôn mặt lấp loáng ánh đèn, đang bịcuốn trôi đi trong dòng người ồn ã như cơn lũ dữ. Khoảnh khắc đó cả thế giới xungquanh đều tiêu biến, chỉ còn lại mình cậu ấy, yếu ớt và cô độc, rơi vào trong đáymắt tôi. Khi tỉnh lại từ cơn mê man choáng ngợp, tôi chỉ kịp nhận ra mình đã thảtay anh hai, cố gắng chạy về phía cậu ấy tự lúc nào. Bên tai ù đi, phảng phất nhưcó tiếng ai gọi, phảng phất lại an tĩnh tuyệt đối. Tôi bám chặt vào hình bóng củadải khăn tựa lạch biển mềm mại, cứ thế kiên nhẫn bước tới, từng chút một.Cậu ấy muốn thoát khỏi đám đông bao quanh nhà thờ. Tôi nhìn bóng lưng càng lúccàng xa kia, gấp đến độ bật khóc. Chẳng kịp nghĩ ngợi, tôi lột phăng chiếc mũ lenđỏ chói, nhắm hướng cậu ấy quăng tới. Túm len đỏ rực lao đi, tạo thành một vòngcung duyên dáng rồi đậu xuống dải khăn xanh thẫm. Cậu ấy túm lấy nó, ngẩng lên,chần chừ đôi chút rồi nhìn về phía tôi. Khoảng cách không gần nhưng tôi vẫn thấyđược đôi con ngươi đen bóng ánh lên nét ngỡ ngàng, phản chiếu vô số ánh đènmàu lấp lánh.Tôi thở hổn hển, cố gạt bỏ nỗi xấu hổ đang lan nhanh như cỏ dại, dùng hết sức lựclảo đảo chen về phía cậu ấy. Cậu ấy không nhúc nhích, chiếc nón len đỏ để ngangngực, hình như đang chờ tôi. Túm lấy dải khăn phía trước của cậu ấy, tôi ngẩngđầu hổn hển đứt quãng:- Giúp tôi... được không? Tôi... không chịu nổi cái đám đông... kinh khiếp này nữa!Cậu ấy hơi do dự nhưng vẫn gật đầu. Nắm chặt khuỷu tay tôi, cậu ấy lôi tôi ra khỏidòng người hỗn độn. Cách mấy lượt áo dà ...

Tài liệu được xem nhiều: