Chiều xuống, những làn gió nhẹ từ biển Thanh Bình thổi vào làm mát lòng người. Tuy Liên và Hưng có hai họ ngoại khác nhau, nhưng dì Hải và mẹ anh, sinh ra và lớn lên cùng một làng. Hồi còn ở trong quê, hay sau này ra thành phố, nhà Liên nấu món ăn gì lạ cũng mang qua dì Tiên, và ngược lại, nên tình cảm hai gia đình càng thắm thiết hơn. Bọn trẻ rất thân, luôn bảo vệ, thương yêu nhau như ruột thịt. Bao giờ Liên cũng thương mến Hưng như anh mình. Liên...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Lỡvietmessenger.com Phạm Đào Nguyên Tình LỡChiều xuống, những làn gió nhẹ từ biển Thanh Bình thổi vào làm mát lòng người. Tuy Liênvà Hưng có hai họ ngoại khác nhau, nhưng dì Hải và mẹ anh, sinh ra và lớn lên cùng mộtlàng. Hồi còn ở trong quê, hay sau này ra thành phố, nhà Liên nấu món ăn gì lạ cũng mangqua dì Tiên, và ngược lại, nên tình cảm hai gia đình càng thắm thiết hơn. Bọn trẻ rất thân,luôn bảo vệ, thương yêu nhau như ruột thịt. Bao giờ Liên cũng thương mến Hưng như anhmình. Liên vẫn còn là cô bé bướng bỉnh, nghịch ngợm, và dễ yêu. Hưng cảm thấy khó nóihết lòng mình với cô em họ, tình cảm mà anh đã ấp ủ từ bao lâu rồi.Hưng xong năm thứ nhất, thỉnh thoảng anh mới về thăm nhà, lần nào về anh cũng có quàcho các em bên nhà. Riêng Liên có quà không những đẹp mà còn đắt tiền hơn. Nếu có đứanào phân bì thì anh bảo Liên lớn rồi, phải ưu tiên con gái chứ. Vì hai nhà chỉ có hai đứa congái nên họ ưu tiên được thương nhiều hơn. Hè này thi xong, Hưng về, anh thấy Liên cao lớn,đôi môi mọng đỏ tự nhiên, má hồng, nước da sáng rực rỡ, với chiếc cằm chẻ, càng làm Liênxinh hơn. Anh nhìn cô bé ngẩn ngơ. Đêm nào trong chiêm bao anh cũng mơ thấy Liên cô bémới vừa lớn, thơ ngây, nhí nhảnh, tuy đệ nhị nhưng vẫn còn ngây ngô lắm, chưa hiểu hết ýanh. Một buổi tối Hưng hỏi mẹ:- Mẹ và dì Hải bà con làm sao hở mẹ? Mẹ anh vui vẻ kể chuyện ngày xưa, quê nội anh gầnvùng biển, vùng đất cát, biển.- Năm xửa năm xưa ấy, cả hai ba làng bị hạn hán, mất mùa đói khổ, nên đàn ông con traitrong làng của ba con phải lên quê ngoại để làm thuê. Khoảng hai năm sau thì họ trở về lạilàng, sống bình thường, ba mang về cô vợ, đó là mẹ và chú Hải đã gắn bó với dì con. Cuộctình đó hai năm sau, dì Hải cũng theo chú về quê chồng như mẹ. Dù không phải bà con gầngũi, nhưng là họ hàng trong làng. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, bà cố ngoại của mẹ vàbà cố của dì Hải là chị em cô cậu ruột. Khi chưa đi lấy chồng, chị em cũng thân nhau. Rồikhi hai người con gái lấy chồng xa, về cùng làng, nên thương nhau khắng khít còn hơn ruộtthịt. Cho đến bây giờ, họ thân thiết như là chị em ruột, nên lũ con cứ tưởng bà con gần lắm.- Vậy nếu tính về huyết thống, thì chúng con và các em bên dì Hải không gần gũi phải khôngmẹ?- Tới con là sáu đời, và tất cả là bên ngoại.Bà Tiên có ý nghi ngờ con, nhưng không hỏi, vì chúng nó có thương nhau thì cũng khôngcấn cớ gì, nên bà gật đầu. Còn hai tuần nữa là Hưng đi học lại, anh định sẽ nói hết cho Liênbiết lòng anh, vì mẹ anh cho hay là không bà con, nghĩa là ngấm ngầm bằng lòng cho anhthương Liên. Anh rủ Liên về nội, về ngoại chơi trước khi anh đi học lại. Hưng đèo Liên bằngxe Honda về quê ngoại rồi về quê nội của anh và Liên. Hưng thăm nội, và đi chơi với Liên,đây là cơ hội để anh tỏ tình dễ dàng nhất. Nhiều lần đi chơi, như Nam Ô, hay Non Nước, làcả nhà bên dì hay bên anh, làm sao anh có thể nói được với Liên.Châu Hải chiều về, mặt biển mờ mờ đục, sóng vỗ rì rào, bãi cát dài chạy quanh làng. Anhdẫn Liên ra biển. Liên bá áo, ôm tay anh khi nàng lội nước, cái cảm giác êm đềm nhẹ nhànglen lén vào hồn Hưng, một chút hạnh phúc lóe lên trong óc anh. Anh cảm thấy lòng rộn lênmột niềm vui. Anh thương Liên từ hơn hai năm rồi, vì anh ngại bà con, anh lo nói ra nếu Liênkhông thương anh thì sẽ hết tình, cho nên cứ chần chờ mãi. Ghe đánh cá đã về trên bãibiển, tiếng người trong xóm ghe gọi nhau ơi ới, “Ghe về kìa, cá vô!” Thế là cả xóm, ngườimang rổ rá ra biển, có người mua về ăn, có người chuẩn bị mua đem ra chợ bán. Liên vàHưng đang gần đó cũng đến coi, những con cá còn thở ngáp, những rổ ruốt (tép biển) đỏhồng tươi rói.- Nhìn thấy cá tươi, thèm anh hở, Liên ngước nhìn anh nói. Hưng nhìn em mỉm cười.- Màu tép giống màu má, màu môi, và màu gót chân em, nhìn kìa.Hai bàn chân trần của Liên lội trên cát lao xao, nàng thích lắm. Đẹp nhất là đôi gót tròn đỏhồng nổi bật trên nền cát thẫm. Đi dọc hết ven biển, hai đứa ngồi nhìn sóng tràn vào bờ, bọttrắng xóa, từng đợi, từng đợt, nối chân nhau như bất tận. Hưng say sưa nhìn Liên, còn côbé đang nhìn ra thật xa tít chân trời, em như vời vợi mãi mê về những chuyện thần bí củabiển cả. Tóc em bay theo gió. Gió không dứt, nhè nhẹ mang theo hơi mát làm dịu lòngngười. Liên vừa mới lớn, nhìn em mà tưởng như mọi vật quanh em đều sinh động. Nàngmang đến cho mọi loài, mọi vật thứ sinh khí nhiệm màu. Nàng ngước mắt nhìn Hưng,- Anh thích biển không anh? Nàng vẽ và viết trên cát như những lời thì thầm nhắn gởi cùngai đó xa xôi, mà nàng đang mơ mộng. - Anh nhớ quyển Anh Phải Sống không? Em sợ biển,nhưng thích nhìn biển, ngắm biển về chiều như hôm nay, êm đềm hiền lành quá, phải khônganh?Hưng nhìn em vẽ trên cát, anh vẽ tiếp hai chữ LH dính vào nhau, trong một trái tim.- Em biết anh đang vẽ gì không? Nàng hiểu, nhưng ngẩn ngơ,- Là gì vậy anh? Em không biết. Anh ôm đầu Liên và hôn lên tóc nàng, “Anh yêu em, nhiềulắm, Liên ơi. A ...