Danh mục

Tình yêu đôi giép

Số trang: 31      Loại file: pdf      Dung lượng: 155.22 KB      Lượt xem: 8      Lượt tải: 0    
Xem trước 4 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Chiếc xe máy đâm vào chiếc xe đạp làm Linh bị thương. Nó nhăn mặt, xuýt xoa chỗ đầu gối đang rướm máu vì xây xát, còn người thanh niên điều khiển xe máy kia trong điệu bộ hoảng hốt nhẹ nâng người Linh lên. Linh hét toáng lên:
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu đôi giépTình yêu đôi giépChiếc xe máy đâm vào chiếc xe đạp làm Linh bị thương. Nó nhăn mặt, xuýt xoachỗ đầu gối đang rướm máu vì xây xát, còn người thanh niên điều khiển xe máykia trong điệu bộ hoảng hốt nhẹ nâng người Linh lên. Linh hét toáng lên:- Làm gì thế?- Tôi đưa cô đến bệnh viện.- Không tôi không cần. Linh quả quyết- Nhưng chân cô đang chảy máu. Tôi xin lỗi tôi không cố ý.- Đi với đứng kiểu gì thế hả? Có biết nhìn trước ngó sau không vậy hả?- Tôi đang lái xe mà, tự dưng ở đâu cô bay ra tôi đâu kịp tránh…Lúc này mặt Linh đỏ bừng, nó cũng chẳng hiểu là mình đã làm gì để mình bịthương nữa. Người đó nắm tay Linh, cố dìu nó đứng lên. Linh không nói gì, rồi bấtchợt nó hét lên:- Ơ…. Đôi giép tôi đâu rồi?- Tôi không biết, tôi đâu thấy đâu… Người thanh niên thật thà đáp.- Tôi không biết, tại anh, đền tôi đôi giép. Không thì đền tôi thứ khác.- Tôi…. Tôi có gì đâu mà đền cho cô đây? Chỉ có đôi giép thôi mà.- Giờ tôi phải đi chân không về nhà nè. Giép tôi biến đi đâu mất rồi, tất cả làtại anh, hôm nay thật xui xẻo.- Nhưng tôi không biết đền gì cho cô cả?- Đưa tôi chiếc giép của anh đi.- Ơ! Đền bù kiểu gì vậy?- Ai nói là đền bù mà là giữ làm tin.- Nhưng tôi mang giày cơ mà- Tôi không biết, rắc rối quá. Nhanh lên... Từ nay đến ngày tôi hết đau chânanh phải chở tôi đi học đó!- Thôi được rồi...Nói xong người thanh niên đưa chiếc giày cho Linh, nó quay mặt đi. Nó dựngchiếc xe đạp lên và rồi... nó ngã xuống. Chân nó đau và không thể đi được... * * *Hôm nay là thứ hai, nó đứng trước cổng nhà để đợi. Đợi hắn - người hôm qua đãđâm xe vào nó thật lạ lùng, mới hôm qua nó còn gắt gỏng với người ta thì hôm naylại đứng đợi, thật là kì. Tiếng xe máy lại gần, người thanh niên mang chiếc ba lô vàchiếc áo sơ mi trắng khẽ cười :- Đi được chưa cô bé ?- Ừ. Đi thôi, hôm nay là ngày Linh trực nhật nên đi sớm chút- Nhưng chân đang đau mà.- Kệ, đau nhưng vẫn phải đi họcTrên đường đến trường hai người nói chuyện với nhau, những câu hỏi đôi lúc ngớngẩn đến lạ lùng : ‘‘Linh là con gái hả ? Con gái phải để tóc dài hả Linh ? ’’...,nhưng đều làm cho hai người trông dễ thương hơn và bất chợt môi mỉm cười, nóđang nghĩ về điều gì đó, ánh mắt xa xăm, không buồn, suy tư, vô định, nó nhìn vàovạn vật xung quanh nó. Mọi thứ mới đáng yêu làm sao, chào ngày mới nó ‘‘được ’’một người lạ ‘‘bất đắc dĩ ’’ chở đi học. Đến cổng trường rồi, nó phải vào lớp, nóđưa chiếc nón bảo hiểm cho người đó rồi đi thẳng một hơi không nói gì cả. Và bâygiờ ánh mắt người ấy đang dõi theo nó, nhìn nó khổ sở lê bước đi, nhìn nó từ phíasau với mái tóc đen dài, óng mượt... rồi tiếng xe nổ máy, chiếc xe lăn bánh. * * *Buổi chiềuTrống trường đánh từng hồi, cánh cổng trường mở, Linh đến bên cạnh bồn hoa nhỏcạnh cổng trường, nó cố nép mình trong đoàn người và xe. Thoáng nó nghe tiếngai đó gọi tên mình và quay lại đằng sau, chính là hắn. Linh đến gần, mang cặp trênvai rồi đội nón bảo hiểm vào và ngồi lên xe. Hai người đi dọc những con đường vàghé vào một quán kem nhỏ, nó chọn chỗ ngồi cạnh ô cửa sổ nhỏ. Nó ngồi thích thúnhìn mọi thứ trong nhưng giờ khắc cuối ngày, nó thấy dòng người như đang hối hảnhư tất bật về với tổ ấm của mình. Nó ngồi nhìn, mãi tới khi người phục vụ đem rahai ly kem nó mới quay lại và nhìn xuống bàn :- Cái gì thế này ? Tôi đâu gọi kem sô-cô-la.- Tôi không biết, tôi xin lỗi, tại tôi gọi cô mãi mà cô cứ nhìn đâu đâu á. Vậyđổi ly kem khác cho cô nhé !- Ừ.- Kem dâu nhé !- Ừ.- Sao mà cứ ừ mãi thế, dù gì tôi cũng nhiều tuổi hơn cô mà cô bé !- Kệ chứ, mắc mớ gì hơn tuổi tôi không được trả lời ừ.- Đúng thật là bướng, bướng, bướng quá đi mất. Thế chiếc giày tôi đâu saokhông trả cho tôi.- Anh chưa đền tôi đôi giép cơ mà- Ơ hay nhỉ ! nhà cô đâu nghèo đến nỗi cô không mua được đôi giép nhỉ.- Ừ, đúng rồi đó, nhà tôi nghèo lắm, không có tiền mua giép.- Thôi được rồi, tôi đền, tôi chưa thấy ai lại bắt đền một đôi giép như cô. Màcô tên gì thế ?- Vậy chứ anh tên gì ?- Tôi tên Nam. Tôi đang là sinh viên trường Đại học Bách Khoa.- À. Tôi tên Linh.- Thế cô học lớp mấy ?- Biết thế được rồi, hỏi mãi, khổ quá.- Ừ, thôi ăn đi rồi về kẻo bố mẹ trông.Khi nghe Nam nói câu đó nó giương đôi mắt to tròn của mình nhìn Nam, nó làm gìcó ai để mà mong chứ, nó đâu được hưởng cái diễm phúc ấy cơ chứ...sóng mũi nócay cay, nó mong được như thế lắm nhưng sự thật lại cũng lắm phũ phàng. Nósống với người vợ chồng người chú họ, mẹ nó mất ...

Tài liệu được xem nhiều: