Kanai Mieko, sinh năm 1947 trong một gia đình có học thức ở Takasaki. Năm 1968, ở tuổi19, cô đã xuất bản sưu tập hư cấu Ai no seikatsu (Cuộc sống yêu đương). Cũng trong năm đó cô được giải thưởng về thơ, mặc dầu tập thơ đầu tiên của cô, Madamu Juju no ie (Căn nhà của Bà Juju), mãi đến năm 1971 mới được xuất bản. Từ đó, cô tiếp tục viết thơ và truyện, truyện dài cũng như truyện ngắn. Truyện của cô cho ta cảm giác giống như là khi xem tranh trừu tượng. Trong truyện...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình Yêu Lý Tưởngvietmessenger.com Kanai Mieko Tình Yêu Lý Tưởng Người dịch: Thảo NguyênKanai Mieko, sinh năm 1947 trong một gia đình có học thức ở Takasaki. Năm 1968, ở tuổi19,cô đã xuất bản sưu tập hư cấu Ai no seikatsu (Cuộc sống yêu đương). Cũng trong năm đócô được giải thưởng về thơ, mặc dầu tập thơ đầu tiên của cô, Madamu Juju no ie (Căn nhàcủa Bà Juju), mãi đến năm 1971 mới được xuất bản. Từ đó, cô tiếp tục viết thơ và truyện,truyện dài cũng như truyện ngắn. Truyện của cô cho ta cảm giác giống như là khi xem tranhtrừu tượng. Trong truyện sau đây chúng ta thấy cái lý tưởng không nằm trong thực tại. Lýtưởng, như chiếc bong bóng, vỡ tan khi chúng ta cố bắt lấy nó. °°°Nếu có bao giờ tôi chứng minh cho nàng rằng tôi là tác giả, có lẽ tôi phải làm việc đó bằngcách viết một tiểu luận hay một quyển sách. Tôi đã quen với nàng... ấy nhưng mà trongtrường hợp này tôi không biết chữ quen có thật đúng không. Dầu sao đi nữa, cuộc giaothiệp lạ lùng giữa chúng tôi bắt đầu khi tôi viết truyện đầu tiên của tôi. Tôi đã nhận một bứcthư mở đầu như thế này: Tôi là người viết truyện được đăng tải dưới tên của anh. Nhữngbức thư mở đầu giống như vậy cứ bắt đầu chồng chất, cùng với những truyện tôi đã viết, vàmặc dù tôi muốn cố không biết đến những bức thư đó, thực sự là tôi không thể nào làm nhưvậy được. Bao lâu tôi tiếp tục viết truyện, nàng vẫn luôn luôn hiện diện với tôi. Nhưng khôngcó tên và địa chỉ trên những bức thư đó, vì thế tôi không có cách nào để tiếp xúc với tác giảthực sự đó. Mối liên hệ giữa tác giả thực sự và tôi hoàn toàn một chiều. Dĩ nhiên, đó chỉ làmột chiều theo quan điểm của tôi; nếu các bạn nhìn từ khía cạnh của nàng, các bạn sẽkhông nghĩ như vậy. Nhưng tôi hiện vẫn còn ngay cả không biết đó có thực sự là nàng đãviết các bức thư ấy hay không.Các bao thư của những bức thư đầu tiên đã ngả màu vàng. Chúng là những loại bao thưtrắng có kích cỡ và kết cấu khác nhau, và ở những lần khác nhau, màu mực khi thì màuxanh lá, khi thì màu nâu sậm, khi thì màu tím hoa cà. Mực màu xanh lá, màu nâu sậm vàmàu tím hoa cà có sự tương phản sắc thái với nhau, và tôi không thích các màu đó. Chữviết trên thực tế lại không có chút cá tính nào. Cũng như hầu hết với mọi người sau chiếntranh, chữ viết chẳng có chút gì là thư pháp viết bằng bút lông cả; các chữ là loại chúng tahọc khi dùng sách in làm mẫu, và có thể được gọi là vô duyên. Trung thực mà nói, chúnggiống những chữ tôi viết –– phản ảnh đặc tính thiếu phương pháp cho rằng nếu chữ đọcđược thì còn phàn nàn gì nữa.Có lẽ những chữ đó là do một người đã cố viết một truyện tương tự –– một truyện mà tatưởng tượng dễ xảy ra. Hay một thi sĩ trẻ nào đó cùng tuổi với tôi, nói về sự cố gắng đầutiên của tôi, đã cho rằng, Tôi có thể viết một cái gì đó tương tự chỉ trong một đêm thôi, vàđủ để làm tôi ngạc nhiên. Đúng là một người nào đó đã đọc một hay hai bài có thể đượcxem là truyện và tưởng rằng có thể làm công việc giống như vậy. Tôi thiết tưởng việc đódường như có thể lắm.Bỏ qua một bên trường hợp không thể tưởng tượng được là truyẹân có cùng nội dung, chắcchắn là không thể có việc một người nào đó đã viết một truyện giống hệt. Tất cả các tácphẩm văn chương đều thiết yếu giống nhau ư? Khi đọc bức thư đầu tiên của nàng –– tôinhớ tiếng sột soạt khi sờ vào giấy lúc tôi mở bức thư viết trên giấy ngoại quốc dày được xếplại ngay ngắn –– tôi thừa nhận rằng tôi không thể chịu đựng cái cảm giác khó chịu là phảihoãn lại chút hãnh diện tuy rằng thực sự tôi chẳng màng đến việc ai là tác giả. Cái tính tựphụ Tôi đã viết truyện đó nhanh chóng trở thành ghê tởm nếu, trên thực tế, tôi là người viếtcâu đó. Tại sao tôi lại phải nhường quyền tác giả của truyện đó cho một người không quenbiết và trở thành tác giả của một truyện khác? Phải, tôi sẽ tự mình tuyên bố là tác giả củamột truyện hoàn toàn khác...Mỗi lần tôi cho đăng tải một truyện, lại một bức thư gửi đến cho tôi, và tôi không thể khôngtự thỏa mãn một chút. Không nghi ngờ gì nàng vẫn còn là độc giả nhiệt tình và thiết yếu nhấtcủa tôi, mặc dù nàng vẫn đòi quyền làm tác giả và cũng có cơ chứng minh đó là sự thật. Dùsao trước hết tôi cũng nhận chân rằng một truyện đặc biệt đã được (tôi? nàng?) viết do hậuquả của bức thư của nàng. Tôi đã giữ bí mật này một ít lâu bởi vì tôi không biết giảng giải ralàm sao, và bởi một lý do không rõ nào đó tôi cảm thấy không sẵn sàng nói với ai về nàng.Tuy nhiên bất cứ tôi viết truyện gì, chắc chắn là nàng cũng nhấn mạnh rằng chính nàng đãviết truyện đó. Tôi có thể hỏi, Khi nào tôi có thể đọc được truyện do cô viết? và với nụ cườimỉm –– trong vô thức tôi tưởng tượng nụ cười của nàng chắc phải xinh đẹp –– nàng sẽ nói, Ngay cả anh cũng không nhớ ư? Dĩ nhiên tôi không thể nào hỏi nàng câu đó được mà chỉđọc nh ...