Danh mục

Tình yêu thật phiền phức.

Số trang: 6      Loại file: pdf      Dung lượng: 362.53 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Jamona

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 2,000 VND Tải xuống file đầy đủ (6 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tình yêu thật phiền phức. Nhưng cho dù phiền phức đến mấy, cũng không ngăn được người ta cứ tiếp tục yêu… - Dậy! Dậy đi học! – Tôi giục cuống lên qua điện thoại. - Học? Học…gì nhỉ? – Giọng nói bên kia vẫn còn ngái ngủ lơ mơ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Tình yêu thật phiền phức. Tình yêu thật phiền phức.Tình yêu thật phiền phức. Nhưng cho dù phiền phức đến mấy, cũng không ngănđược người ta cứ tiếp tục yêu…- Dậy! Dậy đi học! – Tôi giục cuống lên qua điện thoại.- Học? Học…gì nhỉ? – Giọng nói bên kia vẫn còn ngái ngủ lơ mơ.- Trời ơi! Có dậy ngay không thì bảo. Đếm đến ba, không dậy thì… - Tôi gắt lên.- Rồi. Dậy ngay – Hắn đáp nhanh như cắt.Tắt điện thoại đi, tôi vẫn còn tức anh ách. Cái tên này là chúa đi học muộn, trốntiết, bỏ giờ, làm cho lớp trưởng như tôi, ngoài việc phải tự lo giờ giấc cho của bảnthân, còn kiêm thêm nhiệm vụ báo thức cho tên sâu lười ấy nữa. Thân làm lớptrưởng, tôi cũng chẳng thể cứ mặc kệ hắn, lớp mà bị trừ điểm thì phiền.- Muộn 15 phút – Tôi nhìn hắn.- À…ừ… - Hắn gãi đầu gãi tai.- Tớ sẽ báo với cô giáo gọi điện về cho bố mẹ cậu – Tôi nói ngắn gọn.- Tớ xin lỗi! – Hắn gãi đầu – Tại tớ không biết hôm nay phải học bù.- Thế còn thứ ba vừa rồi? Thứ sáu, thứ tư tuần trước? – Tôi vừa nói vừa lật sổ -Cũng là học bù hết hả? – Tôi hờ hững. Học với nhau chưa bao lâu, mà cái bản tínhcẩu thả lười biếng của hắn tôi đã rõ mười mươi rồi.- Xin lỗi mà. Từ sau tớ không thế nữa. Xin thề tớ nói thật! Lớp trưởng thương tìnhtha cho tớ lần này đi – Hắn trưng ra cái bộ mặt không thể tội nghiệp hơn, khiến kẻsắt đá như tôi cũng phải mủi lòng.- Lần cuối?- Ừ! Lần cuối – Hắn nhe răng.Tôi lườm một cái. Rồi cũng cho hắn vào lớp.Tôi chỉ không ngờ, trong từ điển của hắn vốn không định nghĩa nổi cái từ lầncuối nó ra sao. Hắn vẫn cứ muộn đều đều, và thề thốt đều đều.Nhưng đấy cũng chỉ là điểm khởi đầu.- A lô. Lớp trường đó hả? Ngày mai Toán có bài tập gì thế? À à…bài tập sách giáokhoa…Cảm ơn nhé.- A lô. Lớp trưởng ơi! Tớ quên mất Văn buổi trước học đến đâu rồi. Hôm nay phảisoạn bài gì nhỉ?- Lớp trưởng ơi tớ hỏi…Bài tập Lượng giác này giải ra sao…Còn câu Bất phươngtrình này nữa…Cứ thế, tôi dần bị hắn làm phiền đến chết rồi. Hắn đi học cho hắn chứ có phải chotôi đâu? Mà tôi lại cứ phải lo cho hắn: “có đi học”, “đi học đúng giờ”, “đủ bài tập”,và “học hiểu bài” chứ?- Lớp trưởng à! Cậu là lớp trưởng của tớ, là bạn cùng bàn của tớ, bạn cùng xómcủa tớ, là bạn tốt nhất của tớ. Giúp tớ nhé!Đấy là lời giải thích của hắn. Luôn đầy đủ sự chân thành và thuyết phục.Thế nên tôi chẳng từ chối được, thành ra kết quả là thế này đây:Mỗi lần hắn gặp tôi, hắn đều cười nhăn nhở.Mỗi lần tôi gặp hắn, tôi nhăn nhó lắc đầu.Hắn là nỗi phiền phức của tôi, là cơn đau đầu bất tận của tôi.Cuối năm lớp 12, hắn và tôi thi cùng một trường Đại Học. Đen đủi thay, hắn cũngđỗ. Khi nghe tin vậy, tôi chỉ cảm thấy cơn đau đầu này không chấm dứt được rồi.Nhưng đâu đó lại len lỏi một sự hài lòng khó tả.- Lớp trưởng ơi! – Dù bây giờ tôi với hắn khác lớp, tôi cũng chẳng còn là lớptrưởng gì nữa, hắn vẫn không thay đổi cách xưng hô.- Ừ. Sao thế? – Tôi chăm chú nhìn hắn, vẫn bộ dáng lười nhác lúng túng của ngàyxưa. Nhưng tôi cũng không còn quá nghiêm nghị khắc khe như trước. Giờ đã làsinh viên, sống xa nhà, chợt cảm thấy những người bạn cùng quê này quý lắm.- Tớ nhờ cậu việc này. Lịch học của tớ đây. Từ m cậu vẫn cứ gọi tớ dậy đi họ ờ ớ mai n ớ ọcnhé!Hơ, chu uyện này là sao? Kỳ q à quặc vậy.Nhưng mà, hắn vố cũng có bình thườ bao giờ đâu cơ ch ốn ó ờng ờ hứ.“Cũng đ được. Xưa nay tớ chư gặp ai p a ưa phiền như cậu đấy.”Tôi gật đầu. Hắn cười vui vẻ Hai đứa cùng đi bộ dưới tán cây trước d giảng c ẻ. ộ dãyđường.Lặng th hinh một lú hắn chợ nói: úc, ợt“Tớ xưa nay cũng chỉ đem p a g phiền phức đến cho m mình cậu thôi!” c một- Minmin - ...

Tài liệu được xem nhiều: