Cử chỉ âu yếm mà nó thường dành cho từng thành viên trong ngôi nhà quá đỗi thân thuộc, bất kể năm tháng qua đi, bất kể dòng đời trôi vùn vụt, bất kể việc cậu chủ đã đổi khác, đã làm mới mình từ dáng vẻ, tính khí, thói quen, sở thích, đang sấp ngửa chạy theo đường danh lợi và đang muốn “lấy điểm” trước người con gái mình yêu.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trăng vỡTrăng vỡCử chỉ âu yếm mà nó thường dành cho từng thành viên trong ngôi nhà quá đỗi thânthuộc, bất kể năm tháng qua đi, bất kể dòng đời trôi vùn vụt, bất kể việc cậu chủ đãđổi khác, đã làm mới mình từ dáng vẻ, tính khí, thói quen, sở thích, đang sấp ngửachạy theo đường danh lợi và đang muốn “lấy điểm” trước người con gái mình yêu.Không rõ từ lúc nào, Hiếu mất đi cái vẻ tự tin của một kẻ thành đạt cả về tiền tài,danh vọng lẫn tình yêu ở cái tuổi còn khá trẻ. Và cũng không rõ từ lúc nào, Hiếucũng mất luôn cái vẻ mặt hăm hở cho chuyến về quê. Quãng đường gần 400 kmđối với Hiếu bỗng trở nên xa lắc. Lan nhìn ra con đường tấp nập người xe trướcmặt, lưỡng lự rồi nói:- Hay mình đi máy bay, chỉ mất khoảng một giờ thôi.- Đi máy bay thì 5 giờ phải có mặt ở sân bay rồi, anh ngại dậy sớm lắm.Lan nhìn chồng dò xét:- Nhưng anh phải dứt khoát, đi hoặc ở?Đi, là về nhà cha mẹ trong trong mấy ngày nghỉ lễ sắp tới. Còn ở, là lòng vòngquanh quẩn Sài Gòn và Hiếu sẽ phải hứng chịu tội bất hiếu với mẹ, người đàn bàgần cả đời âm thầm chịu khổ chịu cực vì con vì chồng và niềm vui còn lại của bà làđược gặp cháu con trong mấy ngày lễ tết. Nhưng về, Hiếu sợ chạm ánh mắt tráchcứ xót xa của cha từ bức di ảnh và dù Hiếu có chạy đằng trời cũng không thoátkhỏi vòng vây trìu mến của lũ chó. Chúng chạy xổ ra, chồm lên người Hiếu, líuquíu vẫy đuôi mừng rối rít. Mà...Hiếu thấy, dường như cái nhìn của chúng cũnghao hao cái nhìn con Phèn.- Đi, mà đi du lịch! - Hiếu nói quả quyết.Đang cúi giũa giũa cái móng áp út, Lan ngẩng lên nhìn chồng, hỏi lại:- Anh nói sao, không về quê à?- Ừ, không về.Thường mấy ngày lễ tết, để tròn vai con dâu hiền, Lan phải lăn vô bếp, nấu nướng,rửa ráy, lau chùi làm bong tróc mười móng tay vốn luôn được chăm chút. Tuy vậy,Lan vẫn thỏ thẻ:- Nghỉ lễ tới mấy ngày mà trốn đi chơi em thấy hơi... kỳ.- Mình phá lệ một lần!Lan thở phào. Nàng đưa bàn tay nuột nà lên ngắm. Bàn tay, với Lan không chỉ biểuhiện sức sống của cơ thể mà còn là phương tiện trao nhận tình cảm. Chỉ cần mộtcái siết tay cũng có thể làm dịu đi nỗi đau hay san sẻ được gánh nặng. Một cái siếttay xem ra còn có ý nghĩa hơn nhiều lời có cánh.- Mình định đến đâu, anh?- Nơi nào thật yên tĩnh, chỉ có em với anh!Lan đưa tay vuốt má Hiếu kèm theo cái nhìn âu yếm:- Có một nơi như vậy hôn, anh?Cơn thèm yêu ập đến và lồng lên như con rắn đói. Thoắt cái, nó trườn khắp ngườiHiếu. Anh cúi xuống bế thốc vợ đi từ phòng khách leo hết cầu thang tầng một,bước vào phòng ngủ, lật đật đặt nàng lên giường, lật đật cởi bỏ những thứ vướngvíu. Họ lao vào cuộc mây mưa. Hiếu lạc giọng: “Anh yêu em, anh làm tất cả vìem!”Trong mọi điều Hiếu làm cho Lan vì Lan mà cũng cho anh và vì anh, Hiếu chẳngvướng bận điều gì, hối tiếc điều gì, ngoại trừ việc qua mặt cha mẹ và khử conPhèn.***Ngày ấy Lan thanh sạch từ nhan sắc, mùi hương đến cái nhìn, dáng đi, giọng nói.Mỗi lần nàng hẹn đến nhà chơi, Hiếu cố làm phòng khách sáng lên. Mấy bông hoahái vội ngoài vườn được cắm vào lọ đặt lên bàn. Một dĩa trái cây, Lan thích nhữngtrái táo, trái quýt, trái ổi chín, thơm thơm. Vậy mà lần nào Lan đến, bằng cách nàođó, chỉ trong một tích tắc, giữa lúc không ai để ý, con Phèn luôn làm vấy bẩnkhông gian tinh tươm ấy. Đôi lúc, mẹ Hiếu từ nhà sau chạy theo luýnh quýnh, gọigiật: “Phèn, Phèn!”, con Phèn vẫn mòm mọp chui ra phòng khách, lăng xăng chạylại bên Hiếu. Nó còn đưa hai chân trước quào quào đầu gối Hiếu, ngước nhìn Hiếu.Cử chỉ âu yếm mà nó thường dành cho từng thành viên trong ngôi nhà quá đỗi thânthuộc, bất kể năm tháng qua đi, bất kể dòng đời trôi vùn vụt, bất kể việc cậu chủ đãđổi khác, đã làm mới mình từ dáng vẻ, tính khí, thói quen, sở thích, đang sấp ngửachạy theo đường danh lợi và đang muốn “lấy điểm” trước người con gái mình yêu.Chỉ có Phèn vẫn tận tụy, trung thành bất kể thời gian đã làm đổi thay tất cả. Phènđã quá già. Lông nó bạc phếch, răng rụng, ghẻ lở lốm đốm trên lưng. Thấy conPhèn chồm lên người Hiếu, Lan tái mặt, vội đứng dậy. Lúc xỏ chân vào đôi giàycao gót, nàng vẫn chưa hoàn hồn, suýt vấp ngã, may mà cánh tay của Hiếu kịpvươn ra đỡ lấy. Lan nói như mếu: “Nó... nó làm em sợ...”.Con Phèn không làm Hiếu sợ mà làm anh tởm. Hiếu chạy tìm cha. Cửa phòng khépchặt. Hiếu đập cửa rầm rầm. Ông Ất mở cửa sổ, lườm mắt nhìn thằng con. Hiếudội lại trước ánh mắt cha. Nhìn vào, Hiếu thấy con Phèn nằm rạp dưới chiếc ghếđặt trước bàn đọc của cha. Hiếu biết, với sự che chở của cha, con Phèn vô sự.Từ ngày rời khỏi chức tước, ngoài người vợ hiền thảo, ông Ất dường như chỉ còngiữ được uy quyền đối với con Phèn và sở hữu tuyệt đối lòng trung thành của nó.Phèn chạy đón ông Ất từ ngoài ngõ và tiễn mỗi khi ông đi đâu đó cho đến khi bóngdáng ông mất hút ở chỗ rẽ cuối con đường. Ông Ất ngồi tư lự, con Phèn cũng buồnbã ngước cặp mắt ươn ướt nhìn ông. Thỉnh thoảng nó còn bạo gan chồm đôi ...