Tranh lụa Việt Nam đã có một thời phát triển. ở nửa cuối thế kỷ 20, một loạt tên tuổi đứng với lụa như một chất liệu chuyên sâu cho mình. Có thể kể đến loạt tác giả trong lớp đàn anh đó như Linh Chi, Mai Long, Mai Văn Hiến, Nguyễn Thụ, Năng Hiển, Mộng Bích, Thanh Ngọc, Vũ Giáng Hương, Nguyễn Bích, Nông Công Thắng, Phan Thông, Vi Kiến Minh, Phạm Công Thành, Trần Đông Lương, Nguyễn Tiến Chung, Ngô Minh Cầu, Tô Liên, Phạm Thanh Liêm, Lê Kim Mỹ, Hà Cẩm Dì... Còn trước đó thì...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TRANH LỤA VIỆT NAM- BAO GIỜ TRỞ LẠI?
TRANH LỤA VIỆT NAM- BAO GIỜ
TRỞ LẠI?
Tranh lụa Việt Nam đã có một thời phát triển. ở nửa cuối thế kỷ 20, một loạt
tên tuổi đứng với lụa như một chất liệu chuyên sâu cho mình. Có thể kể đến
loạt tác giả trong lớp đàn anh đó như Linh Chi, Mai Long, Mai Văn Hiến,
Nguyễn Thụ, Năng Hiển, Mộng Bích, Thanh Ngọc, Vũ Giáng Hương,
Nguyễn Bích, Nông Công Thắng, Phan Thông, Vi Kiến Minh, Phạm Công
Thành, Trần Đông Lương, Nguyễn Tiến Chung, Ngô Minh Cầu, Tô Liên,
Phạm Thanh Liêm, Lê Kim Mỹ, Hà Cẩm Dì... Còn trước đó thì cố hoạ sĩ
Nguyễn Phan Chánh, một đại diện lớn của tranh lụa Việt Nam cùng các bậc
tiền bối như Nguyễn Tường Lân, Nguyễn thị Lựu, Mai Trung Thứ, Công
Văn Trung, Hoàng Lập Ngôn... đã là lớp đi đầu xác lập vị trí cho tranh lụa
Việt.
Các hoạ sĩ Việt Nam vào thời mở cửa giống như con dao pha, chất liệu gì
cũng thường mó vào một tí . Nhưng chuyên về lụa, ăn ngủ với lụa số đó thực
không nhiều. Những năm đó, do nhu cầu của thị trường, nhiều hoạ sĩ lao vào
vẽ lụa và thực sự tranh lụa của ta đã chiếm được cảm tình của khách sưu tập
tranh. Nhưng đó là cuộc vận động tự phát của thị trường. Vào thời điểm tạm
coi là vàng son đó, đã nảy ra những “sáng tạo” như dùng bột màu trát lên lụa
không rửa, dùng tempera cho chảy nhớt lên mặt lụa...và gọi đại là tranh lụa.
Và lại tưởng đó là sự khám phá mới mẻ. Lối làm cách tân xa rời truyền
thống không mang phong cách đặc trưng lụa ấy dù chỉ một thời gian ngắn
nhung đã là thứ thuốc độc ngấm dần, góp phần làm hao mòn danh tiếng của
một thể loại. Lối vẽ truyền thống cọ rửa nhuộm không còn được tôn trọng ở
những người làm ăn thời vụ, cách làm mang nhiều tính chất mì ăn liền, dễ
dãi chạy theo thị trường lẫn lộn thật giả làm cho nhiễu loạn đã góp phần xô
tranh lụa vào ngõ cụt. Người sưu tập thấy thiếu niềm tin vào tranh lụa thì
người vẽ mất dần thị trường là lẽ đương nhiên. Lúc này chỉ còn lại những
hoạ sĩ đã tự nguyện trói mình vào chất liệu lụa là còn bền bỉ kiên nhẫn làm
việc. Nhưng với con số ít ỏi đó khác gì muối bỏ bể. Tranh lụa gần như vắng
bóng.
Lối vẽ lụa, tạm gọi là truyền thống của ta thường là trọng dùng nét và mảng
màu với những tông màu chênh nhau không nhiều, làm cho toàn bộ tranh
thường lùi vào gam trầm. Khi vẽ xong, thấy tranh sáng quá có người còn hồ
thêm lớp nước chè cho dịu đi. Quan niệm lụa là phải mềm mại đã như là một
tiêu chí cho chất liệu này. Từ đó thành sự câu nệ, biến thành ngộ nhận cứng
nhắc về đặc tính tranh lụa, làm nghèo đi sự tìm tòi ở những người đến sau
với chất liệu này. Cùng với sự trì trệ đó, lại thêm những cách tân có thể nói
là cẩu thả khi dùng các cách bôi quét linh tinh, rồi nhân danh tranh lụa
Việt... Có lẽ cả hai ba sự kết hợp đó đã làm mờ yếu đi vai trò chất liệu lụa
trên trường sáng tác, khiến tranh lụa truyền thống bị lui vào sân sau, trở
thành mặt hàng âm lịch.
***
Tưởng như tranh lụa Việt đã đi vào cổ tích với những đại diện cuối cùng
thuộc lứa tuổi cổ lai hy. Nhưng triển lãm tranh lụa do Cục mỹ thuật, Bộ văn
hoá -thể thao và du lịch vận động và tổ chức lần này thật sự là một sự kiện.
Là lần đầu tiên, những người vẽ lụa hoặc quan tâm đến vẽ lụa toàn quốc
được cơ hội cùng nhau góp mặt cho sự trở về của lụa. Và điều rất đáng
mừng là cách nhìn chất liệu lụa trong lần trở về này đã có những vệt sáng
mới rất đáng tin cậy ở lớp tác giả mới xuất hiện, gần như khác hẳn với lứa
cha chú vẫn trung thành với phương pháp cổ điển về xử lý lụa. Đã thấy
những dấu hiệu vượt lên tìm cách giải quyết không gian, tỉa ra nhiều cách
thể hiện. Cũng có thể do đã quá lâu họ không có dịp tiếp xúc nhiều với thể
loại tranh này nên không bị ám ảnh về một lối nhìn. Có thể nhặt ra một tác
giả như Vũ Đình Tuấn trong Chiều Hoàng thành. ở tranh này, anh đã dùng
gam màu vàng đỏ vương giả và cách đạt vấn đề là hoàn toàn thoát thực, đi
rất xa so với cái nhìn hiện thực thường thấy ở lụa truyền thống. Những thớ
lụa vẫn như những dây đàn thời gian đỡ những giá trị lịch sử đã duỗi xa vào
kí ức, gợi cho người xem nhiều cảm xúc tâm linh. Hoạ sĩ đã đồ hình với cấu
trúc hiện đại mà vẫn thành công với cách nhìn trang trí. Tác giả Đoàn Dũng
Sĩ vẽ Bồng bềnh.. với sông nước vẫn với lối trang trí của lụa truyền thống
nhưng đổi góc nhìn táo bạo, nên đã tạo được vẻ hoành tráng cho một không
gian vốn chật hẹp của một cụm thuyền bè. Cách đặt màu của hoạ sĩ thì uyển
chuyển trên sự cảm nhận, không còn bị câu thúc bởi mảng miếng cứng nhắc
quen thuộc kiểu vẽ lụa xưa nay. Hoạ sĩ Nguyễn Phúc Lợi vẽ Nắng chiều với
lối thấu thị, tả thực dùng ánh sáng chói chang va đập như cách vẽ sơn dầu
nhưng vẫn đạt hiệu quả mềm mại của lụa. Bên cạnh đó thì Lê Xuân Dũng vẽ
Chiều thứ bảy thanh bình mơ màng gam xanh pha lối thuỷ mặc trong diễn
hình của Trung Hoa nhưng bố cục thì lại kéo nó về với đất Việt. Những tác
giả dẫn ở trên, tôi không nghĩ đó là đỉnh cao mới nhưng đã thấy những tín
hiệu mới trong cái cũ. ít nhiều nó đã làm mờ đi một số gương mặt đàn anh
trong làng lụa Việt vì sự khoẻ khoắn và tươi tắn của sức trẻ. Điều đó thực sự
đáng mừng cho chất liệu lụa của chúng ta.
Trở lại phòng tranh lụa này, gặp một loạt tác giả nữ khá ấn tượng vì họ tỏ ra
có duyên thầm với lụa. Xin kể ra vài cái tên như Đoàn Bích Thuỷ ( Tày,
Lạng Sơn), Chế Kim Chung( Chăm, Ninh Thuận), Mai Xuân Oanh( Thái,
Sơn La) là những hoạ sĩ ở xa Hà Nội nhưng họ thật sự cứng cỏi về tay nghề.
Còn một loạt các tác giả trẻ khác cũng đầy hứa hẹn như Ngô Thị Bích Hạnh,
Quan thị Phong, Trần Thị Phương Liên, Yến Nguyệt, Nguyễn Thị Anh Mi,
Nguyễn Thị Nhàn, Trần Thị Kim Thoa, Nguyễn Thị Thanh Vân, Phạm
Thanh Vân... Tất cả đều khá vững chãi tự tin trong chất liêụ.
Trong lụa hay các chất liệu khác cũng vậy, sự cách tân bao giờ cũng đem lại
hơi thở và sức sống mới cho tác phẩm. Đó là hơi thở của cảm xúc được bộc
lộ. ở triển lãm này cũng còn nhiều tranh vẽ theo lối truyền thống nhưng nhạt
nhoà bởi sự hạn chế trong tìm tòi xử lý kỹ thuật, dễ dãi trong thể hiện và
nhất là đề tài tác giả đề cập đến chưa thật sự là câu chuyện nung nấu trong
lòng họ, nê ...