Danh mục

Trên Đồi Cỏ Úa

Số trang: 5      Loại file: pdf      Dung lượng: 128.74 KB      Lượt xem: 13      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (5 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tặng KC Đã năm năm rồi, anh mới trở lên Đà Lạt. Thành phố giờ đây có nhiều thay đổi. Đồi Cù đã bị san bằng, trở thành một sân golf nhạt nhẽo. Hồ Xuân Hương ngập đầy rác rưởi. Du khách đến nhiều hơn, đến rồi đi, khuấy động sự tĩnh lặng êm ả của nếp sống vùng cao, du nhập thêm những lề thói xấu xa cho người dân bản địa. Và thành phố này cũng đã đánh mất rất nhiều nét buồn buồn thơ mộng thầm lặng của ngày xưa. Ngôi mộ nằm trên một ngọn đồi...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trên Đồi Cỏ Úavietmessenger.com Nguyễn Thành Nhân Trên Đồi Cỏ ÚaTặng KCĐã năm năm rồi, anh mới trở lên Đà Lạt. Thành phố giờ đây có nhiều thay đổi. Đồi Cù đã bịsan bằng, trở thành một sân golf nhạt nhẽo. Hồ Xuân Hương ngập đầy rác rưởi. Du kháchđến nhiều hơn, đến rồi đi, khuấy động sự tĩnh lặng êm ả của nếp sống vùng cao, du nhậpthêm những lề thói xấu xa cho người dân bản địa. Và thành phố này cũng đã đánh mất rấtnhiều nét buồn buồn thơ mộng thầm lặng của ngày xưa.Ngôi mộ nằm trên một ngọn đồi nhỏ ở hướng Đông thành phố. Một nghĩa trang Công giáocó nhiều cây hoa anh ddào, và cũng thật nhiều những cụm dã quỳ vàng một màu luyến nhớ.Anh lên Đà Lạt ddêm qua, lúc hơn mười hai giờ khuya. Và sáng nay, khi sương mù còngiăng khắp các đỉnh thông già, anh đã ngồi lặng lẽ trước nấm mộ của Ngọc Anh. Mùa xuânvẫn còn nán lại trên hoa cỏ, trong không khí man mác lạnh, nhưng giờ đây, lòng anh là mộttrời thu hoang vắng. Nắng đã phai, cỏ đã úa, và gió đã ngưng thổi trong lòng.Anh ngồi bó gối, nhìn những lượn khói hương bay lẫn quất trên mấy cành hoa dại đặt trướctấm mộ bia mà lúc nãy anh vừa hái ở ven đường, đôi mắt rưng rưng. Bé ơi! Đã lâu rồi tôimới lại đến thăm em. Đừng giận tôi nha. Lúc nào tôi cũng nhớ đến em, thật đó. Luôn luôn.Mãi mãi. Hương hồn em giờ đang ở nơi đâu? Hãy quay về đây hội ngộ.Chuyện xưa qua đã lâu rồi, sao bây giờ chợt quay về, mồn một trong ký ức, như thể mớihôm qua... °°°Con dốc nằm bên hông khuôn viên Đại học Đà Lạt, đỗ dài đến tận đầu đường Hai Bà Trưng.Hai bên đường là những căn nhà vườn xinh xắn mọc đầy hoa cỏ trước sân. Và những thảmdã quỳ vàng rực trải dài trong nắng. Ngày nào anh cũng đi qua con dốc ấy. Buổi sáng ra đi,lang thang khắp những ngọn đồi, những khoảnh rừng thông vắng lặng. Rồi khi mặt trời sắpkhuất sau ngọn đồi Cù, anh lại quay trở về căn nhà trọ nằm ở gần cuối con dốc.Anh lên xứ cao nguyên này đã hơn một tuần. Để vẽ tranh, để thư giãn sau những thángngày bon chen vật lộn ở Sài Gòn náo nhiệt, hay để đi tìm một cái gì đó mà chính anh cũngchưa thật hiểu. Phải chăng anh đang tìm kiếm tình yêu?... Mấy đứa bạn học cũ hay nửaddùa nửa thật trêu anh: Lấy vợ cho rồi đi ông ơi! Già rồi mà cứ long nhong hoài nguy hiểmlắm nha... Hay để tụi này làm mai cho một mối ngon lành há. Những lúc đó, anh chỉ lặng lẽmỉm cười đáp lễ tụi nó. Ba mươi tuổi, có phải mình đã bước sang lứa già nua?, nhiều khianh lẩn thẩn tự hỏi mình như vậy, rồi lại bật cười tự đáp, Có lẽ mình già thật, Hỡi ơi, tôichưa bao giờ được trẻ. Ngay từ lúc tóc còn xanh tôi đã già cả ngàn tuổi hơn một cụ già, hìnhnhư Kierkegaard đã từng nói vậy.Cuộc sống của anh trầm lặng, hơi buồn và tẻ nhạt, ít những cuộc vui phù phiếm, ít nhữngtiếp xúc xã giao hời hợt bâng quơ. Thế giới của anh là những bản vẽ thiết kế công trình,những con số vô hồn, những tháng ngày dằng dặc chán chường, lặp đi lặp lại, hoặc ở trongphòng, hoặc ngoài công trường đầy nắng gió. Đôi khi, anh tự nhủ cuộc đời sao đáng chánvô nghĩa quá đi. Có lẽ cuộc đời sẽ thật sự đáng chán, nếu anh không còn một niềm vui duynhất: vẽ tranh. Vứt lại sau lưng mọi công việc làm ăn, mọi suy tư tính toán, mỗi năm một lầnanh đeo chiếc ba lô đựng vài bộ quần áo, mớ cọ, màu và xách chiếc giá vẽ dã chiến đi rabến xe, tới một thị trấn ở một tỉnh xa heo hút nào đó dăm tuần, một tháng, lang thang khắpcác xó xỉnh, vẽ nguệch ngoạc những bức tranh lãng đãng mà sau đó anh tặng lại đám bạnbè hay chất thành đống dưới gầm giường. Vẽ với anh là một thú vui, không có gì ràng buộc,cũng không cần ai khen chê, đánh giá.Lần đầu tiên anh gặp Ngọc Anh, là chính ở nhà cô. Ngôi nhà cổ kính, mái ngói rêu phong,nằm giữa lưng chừng con dốc, phía trước hàng hiên thật dài là một luống đất trồng nhiềuloại hoa cỏ, và những gốc liễu già thật đẹp rải rác trong sân. Một dãy dâm bụt ken dày tạothành bức tường rào tự nhiên phía trước, và một chiếc cổng gỗ nho nhỏ, cao ngang tầmngực, hình như sơn màu xanh ngọc bích nhưng nắng gió phôi pha đã biến nó sang một màuxanh thẫm hơi vàng ố. Anh để ý thấy một điều là chiếc cổng đó luôn luôn hé mở, như để đónchờ ai vậy. Toàn bộ khung cảnh ngôi nhà toát lên một vẻ bình yên và thơ mộng lạ lùng. Mỗilúc đi ngang, anh thường dừng lại một chút để ngắm nhìn nó. Anh đã tự nhủ một hôm nàođó sẽ xin phép chủ nhân để vẽ ngôi nhà, nhưng không biết sao cứ dần dà trì hoãn lại. Chotới chiều hôm đó, anh đang trên đường trở về, sắp tới chỗ ngôi nhà thì trời chợt đổ mưa.Quãng đường này ít nhà, căn này cách căn kia cũng vài trăm mét. Khi anh kịp lách ngườiqua chiếc cổng hé mở, chạy đến nép dưới hàng hiên, quần áo anh đã ướt sũng nước mưa.Anh đứng run lập cập, tự trách mình sao đãng trí, đi ra ngoài vào mùa mưa mà cứ quênmang áo mưa theo.Anh đang loay hoay giũ những giọt nước mưa bám trên lớp sơn của bức vẽ chợt giật bắnmình khi nghe thấy một giọng nói con gái sau lưng, thật nhẹ:Trời, anh ướt h ...

Tài liệu được xem nhiều: