Con dốc chiều mưa trơn như mỡ làm hai đứa đi muốn té, tuy thế tôi vẫn không dám nắm lấy tay Hương. Hình như Hương giận tôi. Mấy lần tôi cất tiếng hỏi, Hương chỉ ậm ừ không trả lời. Thái độ của Hương trên đường từ chợ về đây đã làm tôi suy nghĩ. Và tôi đã hiểu tại sao Hương giận tôi rồi. Kỳ hè này tôi được theo bác về chơi Đà Lạt. Mọi lần vẫn thế, tuy bà con ở đây đông nhưng tôi vẫn thích nhà bác nhất. Hương là em cô cậu với...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trời Mưa Ướt Áovietmessenger.com Thúy Trời Mưa Ướt Áo TỦ SÁCH TUỔI HOA Trích trong Bán Nguyệt San Tuổi HoaCon dốc chiều mưa trơn như mỡ làm hai đứa đi muốn té, tuy thế tôi vẫn không dám nắm lấytay Hương. Hình như Hương giận tôi. Mấy lần tôi cất tiếng hỏi, Hương chỉ ậm ừ không trảlời. Thái độ của Hương trên đường từ chợ về đây đã làm tôi suy nghĩ. Và tôi đã hiểu tại saoHương giận tôi rồi.Kỳ hè này tôi được theo bác về chơi Đà Lạt. Mọi lần vẫn thế, tuy bà con ở đây đông nhưngtôi vẫn thích nhà bác nhất. Hương là em cô cậu với tôi, bằng tuổi và học bằng lớp tôi. Vì ởxa nhau nên chị em tuy thương nhau nhưng không thân và hiểu nhau mấy. Tôi, mỗi vụ hè vềđây đi chơi và tâm sự với Hương được vài bữa, rồi thôi, mỗi đứa một nơi, không một cánhthư, không một tin tức.Hôm kia Hương có lên nhà bác hẹn tôi đi chơi và rủ tôi xuống nhà Hương ở lại. Tôi đã hứasẽ ở lại nhà Hương một tối, vả lại tôi cũng sắp về. Thế nhưng chiều nay, khi hai đứa đi dạoBờ Hồ về, người chị con bác tôi không cho tôi về nhà Hương. Chị nói khi nào tôi gần về, chịsẽ xuống với tôi, ở lại cùng Hương. Tôi vốn nể chị nên bằng lòng và hẹn Hương hôm khác.Từ lúc ấy Hương không nói với tôi một lời. Tôi đề nghị đưa Hương về, Hương cũng khôngđáp. Cứ thế, Hương đi trước, tôi đi sau, hai đứa lủi thủi, từ chợ về đây. Hương có vẻ nhưkhông cần biết tôi đang đi sau lưng nó. Không khí thật nặng nề giữa hai chị em. Mấy lần tôimuốn quay về, có lẽ Hương cũng không biết đâu, nhưng rồi lại thôi.Còn một quãng đường ngắn nữa thì tới nhà Hương. Tôi vội cất tiếng gọi:- Hương!Hương chỉ quay đầu lại, không đáp.- Bữa nay chị không xuống nhà được, thôi để ngày mốt, chị sẽ ở luôn một ngày, Hương chịukhông?Đợi tôi hỏi qua lần thứ hai, Hương mới nói:- Thôi đừng tới, mốt em mắc đi họp, tối thì đi coi hát với các bạn em.Tôi thấy nghẹn ở cổ. Hương nói dối tôi đó thôi. Tôi biết em chẳng bao giờ đi coi hát đêm. Tôivẫn không giận Hương, có lẽ vì một phần lỗi ở tôi, vả lại tôi là chị.- Nếu thế thì lần này lên, chị không ở nhà Hương được ngày nào hay sao? Cô la chị chết!Giọng Hương giận dỗi:- Không ai la chị đâu! Chị cứ ở trên bác đi, vui hơn nhiều.Tới cửa nhà, Hương kéo nghiêng vành nón, đi thẳng vào nhà, không nhìn, cũng không nóivới tôi một lời. Hành động ấy nhanh chóng quá làm tôi ngỡ ngàng, sững người đi một lúc. Ýnghĩ bị Hương hắt hủi và khinh khi đến với tôi, lần này tôi thấy tức tối thật sự. Biết thế lúcnãy mình đừng đưa Hương về hoặc bỏ đi nửa đường cho xong. Tại sao Hương lại có tháiđộ “khinh người” như thế? Tôi nhìn quanh quất chừng như sợ ai ai cũng thấy tôi bị Hương“bỏ rơi”. Chẳng ai để ý tới tôi cả. Tôi bực dọc trở về nhà. Lại phải về qua con dốc khi nãy,thật là chán. °°°- Thúy này, Thúy!Tôi nằm im, giả vờ ngủ say. Chị tôi vẫn gọi:- Thúy! Đã ngủ chưa?Tôi muốn lên tiếng nhưng thôi, trong lòng thấy giận chị vô cùng. Phải chi hồi chiều chị đừngcản thì giờ này tôi đã ở nhà Hương rồi và đã chẳng có chuyện giận hờn xảy ra.Càng nghĩ tôi càng thấy tức, tại sao Hương lại “vô lễ” với tôi như thế? Tôi đã hứa hôm khácsẽ xuống rồi cơ mà! Tôi là chị, tôi không có quyền giận Hương nhưng tôi còn có tự ái. Và tựái không cho phép tôi năn nỉ Hương đến kỳ cùng. Hương đã đi thẳng vào nhà, không nói vớitôi một lời, chẳng lẽ tôi chạy theo em sao?Mình không được giận Hương, không được trách Hương, tôi nhủ thế. Mỗi đứa có một tâmtính, một hoàn cảnh. Chính hoàn cảnh đã tạo ra tâm tính trong chị em tôi. Cũng cùng mộttuổi nhưng Hương và tôi, hai đứa hai lối sống khác nhau. Em được nuông chiều từ thuở nhỏ,sung sướng đã quen, em muốn gì được nấy ngay. Có lẽ Hương nghĩ rằng ai cũng phải nghetheo em, hở một tí là em giận hờn. Chị không giận Hương đâu em. Cuộc sống đầy đủ sungtúc đã làm cho em hơi tự đắc. Cũng ngần này tuổi, Hương đâu có những đêm chợt trở giấc,như tôi, nghe tiếng của ba mớ, ú ớ trong miệng những tiếng dễ sợ và vô nghĩa hoặc nghiếnrăng mệt mỏi sau một ngày làm việc, để rồi tôi âm thầm nằm khóc một mình. Những giấcngủ của Hương say nồng và thoải mái. Hương đâu phải lo nghĩ gì. Cũng bằng này tuổi,Hương đâu có những lần mang thẻ học sinh và bằng cấp đi xin việc làm theo lời rao trênbáo. Hương đâu có những lần đi kèm trẻ về, một mình thui thủi trên đường vắng, gậm nhấmnỗi buồn và mặc cảm một mình. Những buổi tan trường của Hương vui vẻ. Những ngày thứbảy, chủ nhật, nhà Hương vang rộn tiếng cười của bạn hữu.Tôi chợt thấy xấu hổ khi có ý nghĩ đó. Nhưng tôi chỉ nghĩ thế thôi, không so sánh, khôngmong muốn gì đâu vì tôi nghĩ sự đầy đủ sẽ làm cho con người trở nên thiển cận.Nếu là chị em ruột hoặc bạn bè thân với nhau, tôi sẽ bắt Hương ngồi trước mặt tôi để nghetôi giải thích. Tôi cũng thương mến Hương như thương mến người chị con bác vậy. NhưngHương là em họ tôi, làm sao đây? Tôi không có một ...