Café Khoảng Lặng chiều chủ nhật bỗng vắng khách hơn mọi ngày. Sài Gòn vào hạ, trời không ngớt những cơn mưa. Mưa bất chợt đến, cuốn tan bụi đường, cuốn tan cái ồn ào, náo nhiệt của thành phố lúc về chiều. Mưa hôm nay dai dẳng hơn mọi hôm,
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
TRỜI MƯACÓSÉT! TRỜI MƯACÓSÉT!Café Khoảng Lặng chiều chủ nhật bỗng vắng khách hơn mọi ngày. Sài Gòn vào hạ,trời không ngớt những cơn mưa. Mưa bất chợt đến, cuốn tan bụi đường, cuốn tan cáiồn ào, náo nhiệt của thành phố lúc về chiều.Mưa hôm nay dai dẳng hơn mọi hôm, có lẽ vì thế mà người ta tự thưởng cho mình cáiquyền được trốn ở một góc xó xỉnh nào đó của cuộc sống đô thị vốn quá vồn vã vàomột buổi chiều mưa cuối tuần.Vy ngồi lặng yên nhìn những giọt café rơi tí tách. Tiếng mưa rì rào hòa lẫn vào giaiđiệu nhẹ nhàng của bản Hotel California, không ngờ lại tạo nên thứ âm thanh hỗn tạpkhó nghe như vậy.Quán vắng tanh không người ra vào, Vy vẫn ngồi đó với ly café còn chảy giọt và mộtcốc trà đặc bốc khói nghi ngút.Nhân viên phục vụ của quán đề nghị tắt nhạc nhưng Vy lại phản đối. Gương mặt anhnhân viên vốn dĩ luôn tươi cười thoáng lên đôi nét khó hiểu.Vị khách này quả là một cô gái kỳ lạ. Hai tháng nay hầu như không ngày nào côkhông ghé quán, dù là sáng, chiều hay tối. Mỗi lần đến đều ngồi rất lâu, và mỗi lầnnhư thế cô đều chỉ gọi duy nhất một loại café đen và một ly trà đặc. Cho đến lúc dọndẹp bàn, bao giờ anh cũng thấy bọc đường vẫn còn nguyên nằm trơ trọi trên đĩa. Phụcvụ quán lâu như vậy anh chưa từng nghĩ, một cô gái trẻ đẹp lại thích những loại đồuống không dinh dưỡng, hại da, lại khó nuốt như thế này. Đúng là sống càng lâungười ta mới cảm nhận được nhiều điều ngạc nhiên thú vị mà cuộc sống này mang lại.***Vy thơ thẩn ngồi vân vê ngón tay trên mặt bàn thành những hình thù kỳ quái. Nghĩ ra,cuộc đời đúng là với mỗi người đều có cái riêng của nó. Và cũng chính cái riêng đómới làm nên những con người khác biệt. Hơn hai mươi bốn năm hiện diện trên bàntay của tạo hóa, đến bây giờ Vy mới học được cách chấp nhận. Nếu đơn giản chỉ làmột bản nhạc khó nghe mà còn không thể chấp nhận được thì cô sẽ phải lấy cái gì đểđương đầu với cuộc sống không mấy dễ dàng này đây.Mưa càng lúc càng nặng hạt. Hạt mưa bắn tung tóe vào ô kính, loang ra, rồi chảy dài.Vy bất chợt nghĩ, giá như quá khứ có thể giống như những hạt mưa, rơi đại vào mộtcái gì đó, vỡ ra thành từng mảnh, rồi mặc kệ nó chảy đi đâu về đâu, chẳng ai biêt, vàcũng chẳng cần biết, như thế có lẽ lại hay.Hôm nay nữa là tròn hai tháng Vy và Quân chia tay. Hai tháng – sáu mươi mốt ngày,đối với Vy sao mà dài như thế. Còn thời gian họ bên nhau, sao lại quá ngắn ngủi.Một năm bốn tháng mười tám ngày, yêu nhau lâu như vậy, không ngờ, chỉ cần mộtchữ “quên” của Quân, tất cả trong phút chốc đều tan thành bọt biển.Vào một buổi chiều năm ngoái – mồng một Tết Nguyên Đáng, thành phố không cònsự sống động, náo nhiệt như những ngày thường. Đường phố lác đác vài bóng ngườiqua lại, mặc dù hôm đó cũng là ngày dành cho những cặp tình nhân.Sài Gòn bất chợt đổ mưa. Mưa xối xả như muốn gội sạch cả thành phố. Vào thời khắcgiao mùa, thời tiết có vẻ bất thường hơn mọi ngày, mặc dù trời Sài Gòn vẫn luôn cónhững cơn mưa bất chợt như vậy.Là dân gốc thành phố, nên ngày tết cũng như ngày thường, khoảng trời của Vy chỉnằm gói gọn trong cái không gian chật hẹp đến ngạt thở. Không được liệt kê vào hàngsắc nước hương trời, cũng không thuộc loại tiểu thư dịu dàng, Vy thích quần Jeans, áoPull giày thể thao một mình đi lông nhông trên phố vào những lúc Vy cho là vắng vẻnhất của Sài Gòn.Hôm đó đối với Vy cũng chỉ là một ngày trong vòng quay 365 ngày của trái đất. Vylại xuống phố một mình.Mưa kéo đến. Vy chạy thật nhanh vào một quán café ven đường, gọi cho mình mộtcốc cacao nóng, tai đeo headphone, vừa nghe nhạc vừa nhìn mưa. Mưa nặng hạt, hạtmưa xuyên thủng không khí đan chéo vào nhau tạo thành một bức tranh hỗn độn u tối,không hiểu sao lại mang đến cho Vy một cảm giác thích thú như vậy.Một đôi tình nhân đẩy cửa bước vào quán làm Vy chú ý, đôi tình nhân hiếm hoi trongngày mà Vy có thể bắt gặp ở thành phố. Gì nhỉ... có thể nói là một đôi trời sinh. Thếnhưng ánh mắt họ nhìn nhau lại hờ hững đến lạ kì.Vy nhếch môi cười nhạt. Vốn dĩ Vy luôn nghĩ, trên đời chẳng có gì là mãi mãi, cũngchẳng bao giờ tồn tại thứ tình cảm gọi là tình yêu trai gái, đơn giản chỉ là cho và nhậnmà thôi, hay nói trắng ra đó là lợi dụng lẫn nhau.Họ ngồi đối diện nhau trong quán, dường như không chú ý đến sự hiện diện của Vy.Một lúc sau, cô gái vẻ mặt hằn học bước đi như chaỵ ra khỏi quán, còn chàng trai vẫnngồi đó, môi mỉm cười, một nụ cười đểu chưa từng thấy.Nghĩ ngợi một lát, Vy gọi nhân viên đem một ly cacao nóng đến chỗ chàng trai đangngồi kèm theo một mảnh giấy nhắn “uống đi cho nó bớt lạnh, cười gì mà đểu thế”Vy quan sát thấy anh ta nhìn quanh khắp quán, rồi hai con ngươi đen láy ẩn sau hànglông mày rậm dừng lại phía Vy. Lát sau, Vy cũng nhận lại được một tờ giấy nhắn ychang kèm theo dòng chữ “đểu là bản tính sơ khai của đàn ông, không cần nhóc phảixía vô chuyện người khác”“Haha… thích thế, làm gì được nhau”… Thế là anh nhân viên bỗng nhiên trở thành người đưa thư bất đắc dĩ. ...