Danh mục

Trung thu đã đến nhưngkýức thì vẫn không chết

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 234.51 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Hỗ trợ phí lưu trữ khi tải xuống: 5,000 VND Tải xuống file đầy đủ (8 trang) 0

Báo xấu

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Để có được cuộc hẹn này, tôi đã phải trải qua 3 mùa Euro và Worldcup nối tiếp nhau, chứng kiến những cuộc xưng vương hay thống trị của nền bóng đá lục địa Già, cụ thể hơn là đất nước có hòn đảo Ibiza xinh đẹp và cũng là quê hương
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Trung thu đã đến nhưngkýức thì vẫn không chết Trung thu đã đến nhưngkýức thì vẫn không chếtĐể có được cuộc hẹn này, tôi đã phải trải qua 3 mùa Euro và Worldcup nối tiếp nhau, chứng kiếnnhững cuộc xưng vương hay thống trị của nền bóng đá lục địa Già, cụ thể hơn là đất nước có hòn đảo Ibiza xinh đẹp và cũng là quê hương của hiệp sĩ nổi tiếng nhất mọi thời đại – Don Quixote . Trước khi có mặt ở điểm hẹn mà dân chơi không bao giờ biết tới vì chẳng bao giờ muốn tới, tôi đã có một trận quần thảo trong nhà tắm để xóa sạch hậu quả khi ống thoát nước bị ứ dội ngượclại toa-lét và chứng kiến mấy đám ma rập rình trống nhị cùng tiếng khóc thuê thảm thiết thấu đến trời đêm. Cách đây không dưới 5 năm, cũng vào thời điểm cận kề, áp má Trung thu, tôi và nàng đã vượtqua ranh giới một cách nghiêm trọng vào thời đó khi đi chơi quá 10 giờ tối. Lúc ấy là một tội lỗinghiêm trọng, nàng thút thít khóc khi mẹ mắng thế này thì mai sau cưới chồng kiểu gì, còn tôi bị đánh đau cứ tưởng què chân. Đó là lúc chúng tôi mới học cấp 3, khái niệm về tình cảm riêng tư ngay đó mới mang đúng bản chất của nó. Không có sự can thiệp của mạng xã hội, internet đầyrẫy tin lá cải bây giờ và cũng chẳng có ai theo đuôi bạn mỗi khi chia sẻ một status ngớ ngẩn trên Yahoo. Khi tôi đến thì nàng đã ở ngồi đợi tôi. Không thể tin là bãi tha ma ngày nào vốn là chỗ chứa vật liệu xây dựng, cũng là nơi để lũ trẻ con treo lồng đèn, chơi rồng rắn lên mây đã trởthành một quán cà phê được trang trí bằng giấy dán tường thay đổi theo mùa. Đó là thành quả và là sự logic của chủ chương hiện đại hóa đất nước. - Chào anh, đã lâu không gặp. Nàng đứng dậy bối rối chào tôi. Tôi mỉm cười cùng ánh mắt rạng ngời đáp lại. Nụ cười đó cũng dành tặng cho cô bé mãi mãi ởlại cái thời vẫn còn tồn tại khái niệm thuần khiết, trong trẻo đã qua. Vì thế tôi gọi nàng là 90, coi như là cách để tưởng nhớ những gì đã qua đó. Lạ thay, những gì đã thuộc về kí ức nó lại hiện hữu vào lúc này, khi tôi gặp lại nàng 90. Từ thói quen cho áo phông vào trong quần, dù đó làquần jean cạp cao và đeo cả thắt lưng bản lớn như thời đi học của nàng, tựa như cái quá khứ đó chưa bao giờ chết đi. - Anh cảm thấy dù cho thời gian có tác động nhiều đến như bác sĩ thẩm mỹ làm thay đổi hoàntoàn một khuôn mặt thì em vẫn như trước đây. Tôi mời nàng ngồi xuống, đồng thời kéo ghế ra trong khi nói những lời xã giao.Nàng đưa tay che đi nụ cười duyên mắng tôi cứ trêu nàng. Chúng tôi nói chuyện một lúc và càng lúc tôi càng không thể tin vào cảm giác của mình lúc này. Mọi thứ vẫn như vậy, Nàng 90 đangnói chuyện với tôi không phải là nàng 90 của hiện tại mà là bóng ma cô bé lớp 10 ngày nào. Nơi tôi ngồi cũng vậy, đó là ống cống xi măng với bán kính to hơn lốp xe tải chồng chất lên nhau,chứ không phải là đang ngồi uống cà phê 50 nghìn một cốc. Cuộc trò chuyện càng lúc càng lâm vào bế tắc khi tôi tiết lộ với nàng 90 trong suốt những năm tháng đã qua, thỉnh thoảng tôi vẫnthấy nàng đi một mình trong trời nắng, đi một mình dưới trời mưa, có chăng chỉ khác là lần đấy nàng ra ngoài mua băng vệ sinh hay đi học. Tôi khen nàng càng lúc càng xinh ra, xinh như mộtcô gái 18, 20 và 22 tuổi. Nàng khẽ hỏi tại sao tôi không gọi nàng, tôi trình bày lý do mình không cất nên được dù chỉ một lần “90 ơi” là bởi đôi mắt có bụi và chút dỉ mắt do chưa rửa kĩ của tôi chỉ muốn ngắm nhìn người con gái mình đã tương tư, đã yêu từ xa mà thôi. Chỉ đơn giản thế thôi, có những thứ đã vỡ, đã hi vọng sẽ hàn gắn lại nhưng sẽ không thể trở lại được như cũ. Tôi lắc đầu cười tít mắt với nàng. Nhưng sau đó lại chết lặng và sững sờ. Mắt nàng đỏ hoe, ngấn lệ rồi nàng khóc nức nở cứ như tôi vừa khơi dậy một nỗi đau ghê gớm trong nàng. Núi lửa đã tắt bấy lâu, im lặng và thân thiện như khu du lịch sinh thái thế mà tronggiây lát đã rung chuyển, bốc lửa nghi ngút và phun trào dữ dội chỉ vì một chút ký ức to bằng hòn sỏi. - Em đừng thế mà. Nếu như anh lỡ lời điều gì thì cho anh xin lỗi và em hãy bình tĩnh lại được chứ. Tôi bối rối như sa vào lưới nhện chằng chịt, càng gỡ càng rối. Những người trong quán bắt đầu chú ý đến chúng tôi.- Không. Là tại em, em không kìm nén được cảm xúc khi nhớ lại chuyện trước đây. Nàng đáp rồi gục xuống khóc như một đứa trẻ, càng khóc càng nức nở. Đến lúc này không cần phải nghe sự hướng dẫn hay thái độ nhã nhặn gì hết. Tôi bật dậy, tiến về chỗ nàng nắm chặt tay và nói những lời làm nàng trấn tĩnh. Bất ngờ nàng ôm chầm lấy tôi. - Anh đừng bỏ em lại một mình nhé, em đang bấn loạn quá, giúp em với. Tôi không có thời gian để nghĩ sâu, nghĩ xa về cái ôm đầy kịch tính này. Lúc này tôi chỉ muốn mọi thứ bình thường trở lại như ban đầu. Tôi nói rằng sẽ ...

Tài liệu được xem nhiều: