Thông tin tài liệu:
Bên trong suốt đêm bà cụ đi tới đi lui, phá phách lung tung. Thỉnh thoảng nghe có tiếng cào rột rẹt trên tường,rồi im lặng được một lúc... Có tiếng cười the thẻ vàng lên từng hồi như cứa vào da thịt, vào tim óc mọi người...Tiếng cười vừa tắt, tiếng hát lại trỗi lên. Âm thanh rè rĩ như từ âm cung vọng về.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện "Bí ẩn trong khách sạn Thủy TiênTác Giả: Tường Phố BÍ ẨN TRONG KHÁCH SẠN THỦY TIÊN CHƯƠNG II Á nh nắng chiều đã tắt trên mặt biển. Màn đêm vừa buông xuống. Phía xaở chân trời mảnh trăng lưỡi liềm vắt ngang tròn như vành móng tay tỏa ánhsáng mờ mờ. Ðêm nay Thủy Tiên rủ đám bạn cùng ra biển chơi. Trước đây cô cùng Khải Trọng thường ra biển ngắm cảnh lúc hoàng hôn vừatắt. Hải Thi đi bên cạnh hỏi Thủy Tiên: - Thật tra thì câu chuyện bác kể mình thấy có gì dính đến chuyện bạn gặpma. Thủy Tiên ngồi xuống dốc một nắm cát quăng ra xa: - Có chứ? Chú Cón của mình cứ đòi lấy cái khách sạn này. Chú ấy bán mấtcái biệt thư bà nội cho. Và cứ như thế... bà không chịu nổi đã trở nên điên loạn. - Sau đó thì sao? Khải Trọng lên tiếng. - Sau đó thì... Bỗng Thủy Tiên há hốc mồm nhìn sững, cô chỉ ra xa: - Các bạn có thấy gì không? Cả bọn giật mình ngẫng đầu lên nhìn theo tay Thủy Tiên, nhưng họ chẳngthấy gì cả. Dưới ánh tăng mờ ảo từng đợt sóng trắng vỗ ì ầm sủi bọt gầm lên vỗvào bờ cát, rồi im lặng vô hình... Ánh lân tinh lập lòe sáng lên làm Ly Ly sợ hải.Cô bỏ Hoàng Anh chạy đến bên Thủy Tiên, Khải Trọng sợ Thủy Tiên bệnh nênlo lắng: - Em làm sao vậy Thủy Tiên? Thôi ta trở về đi, ở đây lạnh lắm. Thủy Tiên dụi dụi đôi mắt. Cô không tin vào mắt mình nữa, vừa rồi cô thấymột đứa bé chập chờn trên sóng, nó vẫy vẫy cô, cô định thần lại thì nó đã biếnmất. Thủy Tiên chợt nắm chặt tay Khải Trọng: - Anh Trọng có tin là trên đời này có ma không? - Anh không tin. - Hoàng Anh thế nào? Tại sao tôi lại gặp ma như thế này? - Thời đại bây giờ khoa học đã giải thích được nhiều cái tưởng chừng nhưhuyền bí, ma quỷ, nhưng đứng trước một hiện tượng lạ ta cũng đừng xemthường. Khải Trọng chúng ta nên cẩn thận: - Anh nói đúng đó. Anh có dám cùng tôi bắt ma không? - Thôi tôi không dám gặp bà nội của Thủy Tiên đâu. Lỡ bà ấy ngỡ tôi là chúCón thì toi ngay. Anh vì Thủy Tiên tôi thấy anh nên tìm hiểu kỹ vấn đề này thìđúng hơn!www.phuonghong.com 19 www.taixiu.comTác Giả: Tường Phố BÍ ẨN TRONG KHÁCH SẠN THỦY TIÊN Thủy Tiên đi đầu dẫn đường mọi người trở về khách sạn. Chợt mọi ngườinghe tiếng trẻ con khóc ré lên trên hốc núi. Ly Ly sợ hãi chen vào giữa xôHoàng Anh suýt té: - Cô làm gì vậy Ly Ly? - Tôi sợ quá. Anh có nghe tiếng khóc không? - Có. - Trời ơi! Tiếng khóc của đứa bé lúc nãy. Hay là con ai đi lạc. Chúng ta tìmđi. - Thủy Tiên sợ nhưng cô lại đề nghị: - Anh Trọng dạn nhất, vậy anh đi tìm giúp, tụi em ngồi đây chờ. Khải Trọng hỏi nghi ngờ. Tiếng khóc lại văng vẳng thê lương. Ly Ly, ThủyTiên co rúm lại. Thi bảo Khải Trọng: - Tôi với anh cùng đi. Khải Trọng cùng Thi đi về phía cất tiếng khóc. Càng đi... Tiếng khóc càngvẳng xa. Nhã Thi bắt đầu nghi hoặc. Ðây là con đường cô lên khách sạn hômqua. Chợt nhớ câu hói của cậu bé bán vé số... Nơi ấy có ma chị cẩn thận... Hải Thi hơi dùng mình. Hải Thi hỏi Khải Trọng: - Thôi ta trở về kẻo họ chờ. Trông thấy mọi người dìu Hải Thi về, ông Tính lo lắng: - Bạn con làm sao vậy Thủy Tiên? - Cô ấy bị ngất. - Bệnh à? - Con cũng không biết. Chờ cô ấy tỉnh lại hẳng hay. Mẹ Thủy Tiên lăng xăng xoa đầu, cho cô uống thuốc. Một chốc sau, Hải Thimở mắt ra ngơ ngác, cô hoảng hốt rú lên, tay chân co rúm, làm cho ông Tính sợsệt ra mặt. Thủy Tiên lay bạn: - Hải Thi bạn đừng sợ... Chúng tôi ở bên bạn nè. Hải Thi mở mắt cơn hoảng loạn vẫn còn. Hải Thi mấp máy hỏi: - Bà già... bà lão. - Hả: Ở đâu? - Ở trên núi... Bà ấy thắt cổ lưỡi thè ra, gương mặt thật dễ sợ, đôi mắt trợntrừng... Trời ơi! Ma... cứu tôi với... cứu tôi với... ông Tính nhẹ nhàng: - Hải Thi cháu đừng có sợ, chắc ai muốn phá công việc làm ăn của gia đìnhchúng tôi nên bày ra trò này. Thú thật tôi chẳng tin chuyện ma cỏ đâu. Nhưngwww.phuonghong.com 20 www.taixiu.comTác Giả: Tường Phố BÍ ẨN TRONG KHÁCH SẠN THỦY TIÊNThủy Tiên, Hải Thi và cả Ly Ly đều bảo gặp ma. Không khéo chuyện nàytruyền ra ngoài thi nguy... Ðể tôi cho người xem xét lại chuyện này xem sao? - Nhưng chuyện này ông phải tính gì đi chớ. Ta nên rước thầy về cúng cầuan cho mẹ đi. Tôi nghĩ chắc mẹ còn giận nên hiển hiện như vậy. Ly Ly chợt hỏi: - Nhưng bà cụ vì sao lại mất bở bác? Có trên cổ không? - Không! Không... làm gì có chuyện ấy. Ông Tính vội thanh minh. - Bà cụ từ ngày bị điên vẫn ở đây với chúng tôi. Hàng ngày các cháu biếtkhông, ban ngày cụ nằm liệt giường, nhưng hôm ấy cả nhà đang ngủ thì tôibỗng nghe tiếng cười sặc sụa vang lên trong đêm. Tôi giật mình tỉnh dậy. Cảnhà chạy đến thấy cụ ngồi trên giường đang xé một con chuột ra ăn. Miệngmồm đầy máu tươi. Toi kinh hoàng chết ngất. Hải Thi tươi tỉnh: - Làm sao bà c ...