Danh mục

Truyện: Mưa … muốn khóc hãy khóc đi: Phần 1 - Tiêu Dao

Số trang: 4      Loại file: pdf      Dung lượng: 125.75 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: miễn phí Tải xuống file đầy đủ (4 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Mưa … muốn khóc hãy khóc đi là câu chuyện kể về một thứ tình cảm mơ hồ giữa nam và nữ. Mơ hồ luôn làm người ta trở nên tham lam hơn, muốn chiếm hữu nhiều hơn. Nhưng đồng thời không đủ dũng cảm để níu giữ. Để rồi bản thân lại không biết nên buông tay hay tiếp tục đoạn đường chẳng biết dài ngắn ở phía trước? Liệu kết thúc có tốt đẹp? Phần 1: Ngày mưa bắt đầu là những phần đầu tiên của câu chuyện trên.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện: Mưa … muốn khóc hãy khóc đi: Phần 1 - Tiêu DaoMưa … muốn khóc hãy khóc đi Phần 1: Ngày mưa bắt đầu Tiêu Dao 7/30/2010 (Cập nhật: 04/07/2014) Mưa … muốn khóc hãy khóc đi 2010 MƯA … MUỐN KHÓC HÃY KHÓC ĐI Phần 1: Ngày mưa bắt đầuTác giả: Tiêu DaoNgày: 30/07/2010Cập nhật: 04/07/2014 Tôi và anh quen nhau được vài tháng, có vẻ như nó chưa đủ lâu để tôi nói rằng - nếukhông gặp anh trong một ngày, tôi sẽ thật nhớ anh, nhớ anh da diết. Nhưng sự thật thì, tôi đãcó thể nói câu đó. Tuy nhiên, tính cách tôi không cho phép mình quá mềm yếu như thế nên tôikhông thể nói, là tôi muốn gặp anh ... rất rất muốn gặp anh. Đã là ngày thứ hai anh không đến nơi đây - nơi mà lần đầu tiên chúng tôi gặp nhautrong một chiều mưa, cũng là nơi chúng tôi thường hẹn để gặp mặt nhau. ... Tình cảm đúng là cái gì đó không thể lí giải? Từ những rung động đầu tiên khi tôi gặpanh, từ những xúc cảm khi chúng lớn dần trong tôi, từ những cử chỉ đến hành động của anh khitôi lưu lại trong trí nhớ của mình. Tất cả đã hình thành một thứ tình cảm gì đó lớn hơn, lớn hơncái ban đầu gấp ngàn, gấp vạn lần. Và rồi, cũng trong một ngày mưa…. Nếu ngày mưa trước đó là ngày đầu tiên tôi gặpanh, thì ngày mưa bây giờ cũng là ngày đầu tiên với tôi, khi tôi ... phát hiện mình đã yêu anhthật sự! Ngày hôm ấy, mưa không quá to và cũng không quá nhỏ, tôi cầm ô và đi đến nơi hẹn.Chúng tôi hẹn nhau sẽ cùng học - anh hơn tôi một tuổi, học trên tôi một năm và, may mắn đếntrùng hợp là chúng tôi học cùng ngành. Tôi đến nơi, xếp ô lại và đặt ngay ngắn ở một góc. Tôichờ anh.... Mưa cứ rơi, chi chít những hạt. Mưa cứ như muốn làm mờ nhòe đi khung cảnh trướcmắt tôi, làm tôi không còn cảm thấy được đâu là thực, đâu là ảo nữa. Tất cả như hòa làm một.Đang mơ màng nhìn những giọt mưa tí tách rơi, chợt tôi nhắm mắt lại, không hiểu giọt mưanào vừa bay thẳng vào mắt mình. Tôi mở mắt ra, chợt nhìn đồng hồ, đã muộn mất 30 phút rồi.Tôi hơi lo lắng vì thường những cuộc hẹn thế này, anh đến rất đúng giờ và nếu có chuyện gì thìanh sẽ gọi cho tôi thông báo ngay. Trong phút chốc, tôi không thể nghĩ thêm được gì, tôi cũng không biết phải làm gì. Chờđợi ư? Có vẻ càng chờ càng đợi, càng làm đầu óc tôi trở nên rối hơn. Tôi lấy điện thoại và gọicho anh.tút ... tút ... tút ... Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được Tôi ... tôi trở nên mất bình tĩnh hơn nữa, tôi cứ bấm phím và gọi một cách điên cuồng.Cứ mỗi lần nghe giọng nói của tổng đài là tôi lại muốn ... đập cái máy làm hai! Gọi một lúc 2|Page Mưa … muốn khóc hãy khóc đi 2010không được, tôi muốn chạy ào ra ngoài trời mưa để đi tìm anh. Đã muộn 40 phút rồi còn gì! Tôicuống cuồng gom tập vở và cầm ô định chạy đi thì ... Từ xa, một bóng người chạy đến, chạy vùđến chỗ tôi và ... dừng lại ngay trước mặt! Tôi như hoa mắt lên, cố trấn tĩnh mình sau 5 giây. Tôi nhìn thật kỹ, là anh đây mà! Tôinhoẻn miệng cười và nỗi lo sợ giảm đi phần nào (thật ra là giảm đi gần hết!). Tôi đang định hỏianh thì ... bất ngờ, anh ôm chầm lấy tôi. Dù những hạt mưa đã lấp đầy trên áo anh nhưng, mặccái ướt và cái lạnh, tôi cảm thấy thật ấm áp và bình yên. Anh nói với tôi, vì anh đi vội nên để quên điện thoại ở nhà, lúc đang đi thì xe hư, sửa xemất 30 phút mà vẫn chưa xong, sợ tôi đứng chờ nên anh đã chạy dưới trời mưa đến đây. Lúcấy, tôi cười và nói Không sao đâu ạ! nhưng anh đâu có biết, tôi rất vui và hạnh phúc vì anh đãlo lắng cho tôi như thế. Cũng hôm ấy tôi đã nghĩ, có lẽ anh cũng ... thích tôi. Vì anh đến hơi muộn và không thể học trong tình trạng này nên chúng tôi đành cầm ô đibộ về. Đi dưới trời mưa nhưng hạt mưa cứ như nhảy múa trên ô anh đang cầm. Tôi muốn thờigian cứ đứng mãi đây, cứ giữ nguyên mãi như thế này. .... Hai ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, có vẻ như nó đã quá ngắn để biếnthành ... dài và quá dài đến nỗi ... thực ra nó quá ngắn! Trong tôi, tôi nghĩ tình cảm giữa anh và tôi có vẻ đủ lớn, đủ để anh biết và luôn nhớ làcó một người luôn quan tâm anh và chờ đợi sự quan tâm của anh. Nên tôi không cho phépmình có bất cứ dấu hiệu nào liên lạc với anh trước. Tôi cứ trong tư thế chờ đợi và hi vọng nhưthế trong suốt hai ngày. Và trong khoảng thời gian đủ dài, đủ ngắn đó, tôi dần hiểu được mộtđiều ... có vẻ như, chỉ là tôi đơn phương yêu anh mà thôi…. Tôi ngồi im ở một góc phòng, chờ .... Chờ bóng dáng anh, chờ một tin nhắn, chờ mộtcuộc gọi từ anh. Rồi thời gian vô tình cứ bước qua và gặm nhấm nỗi đau trong tim tôi. Tôi, tôirất muốn biết, muốn biết bây giờ, anh đang làm gì, đang ở bên cạnh ai. Hơn thế nữa, tôi muốntì ...

Tài liệu được xem nhiều: