Danh mục

Truyện: Mưa … muốn khóc hãy khóc đi: Phần 2 - Tiêu Dao

Số trang: 8      Loại file: pdf      Dung lượng: 144.08 KB      Lượt xem: 11      Lượt tải: 0    
tailieu_vip

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Truyện: Mưa … muốn khóc hãy khóc đi: Phần 2 là câu chuyện nối tiếp thứ tình cảm mơ hồ trong cô gái. Ở phần 1, ngày mưa to đã đổ ập đến khi cô thấy anh bước bên một người con gái khác.Liệu phần 2 này, cô có tìm được một chút ấm áp sau ngày mưa ấy? Hãy đón đọc phần 2 này để biết được kết cục của câu chuyện.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện: Mưa … muốn khóc hãy khóc đi: Phần 2 - Tiêu DaoMưa … muốn khóc hãy khóc đi Phần 2: Mưa đến cả trong mơ Tiêu Dao 4/7/2014 Mưa … muốn khóc hãy khóc đi 2014 MƯA … MUỐN KHÓC HÃY KHÓC ĐI Phần 2: Mưa đến cả trong mơTác giả: Tiêu DaoNgày: 04/07/2014Tóm tắt phần trước:Anh và cô quen nhau được vài tháng. Đến một ngày nhận ra mình đã thích anh mất rồi, và cảmgiác như anh cũng thích mình thì hai hôm sau đó, anh chẳng còn liên lạc với cô. Nhớ thươngcùng buồn bực, chờ đợi trong hi vọng và rồi cô quyết định đi tìm anh, tìm nguyên nhân vì saoanh không còn quan tâm cô. Gần đến nơi, cô thấy anh đi bên cạnh một người con gái xinh đẹp,chuyện trò vui vẻ. Cô mỉm cười, quay đầu ... Một trận mưa to đã ập đến. Tôi dầm mưa cả tối, cũng may là trời đang mưa và đang … tối! Nên chẳng ai để ý đếnmột con bé ngồi gục dưới đất ở một góc khuất, chẳng cần để tâm đến bộ dạng đáng thươngcủa mình. Bỗng chốc, tôi cảm giác, mưa như làm mờ nhoè đi bóng hình của tôi trong thế giớinày. Và cô ấy … có lẽ cũng giống như trận mưa hôm nay. Bất ngờ đổ ập đến và xoá tan hìnhảnh tôi trong tâm trí anh. Nhạt nhoà. Trong mơ hồ và vô thức, tôi cũng chẳng nhớ mình đã quay về nhà bằng cách nào. Mãiđến khi nhìn thấy ánh đèn ấm áp nơi quen thuộc kia, tôi mới sực tỉnh, mình đã về đến nhà!Nhìn xuống bộ dạng của mình, thầm nghĩ, mắt chắc hẳn đã sưng húp, người lại ướt như chuộtlột. Mới nghĩ đến đây đã chẳng có can đảm để bất cứ ai trong nhà nhìn thấy. Thế là tôi lấy lạisự tỉnh táo, gột bỏ hay chính xác là giấu đi sự uỷ mị, nhìn trước nhìn sau, rón rén bước vềphòng mình. Thật may, mẹ đang ở bếp nấu gì đó, em trai tôi dường như đang ở phòng hoặc đãđi chơi, còn ba thì chắc hẳn đang đứng ở lan can trên lầu hút thuốc. Vậy là tôi thành công “độtnhập” phòng mình! Vừa bước vào phòng, tôi đóng cửa nhẹ nhàng rồi tiện tay khoá trái nó. Sau đó, thởphào một hơi mệt mỏi. Phải, thật sự rất mệt…. Mệt đến muốn buông tay, mệt đến muốn trốnchạy thực tại, mệt đến không còn chút sinh lực nào, mệt đến cả con người hoàn toàn rơi vàotuyệt vọng. Tôi cố gắng thúc giục bản thân đi tắm, nhưng tình cảm có vẻ như luôn có thể lấn átlý trí. Thế là tôi mặc cho quần áo ướt và bẩn thế nào, cứ trực tiếp quăng mình lên giường. Mắt mở, nhìn lên trần nhà, lại nhìn về phía cây đèn to nhất trong phòng. Chói thật. Suynghĩ miên man một lúc. Tôi ngồi dậy, bước đến trước gương, lấy hết quyết tâm nói với bảnthân: “Quên anh ta đi, anh ấy chưa từng nói gì với mày, ôm một cái thì sao, quan tâm thì sao.Chỉ như một người lớn quan tâm một đứa em! Chẳng có gì bắt đầu, nên cũng không có kếtthúc giữa mày và anh ta. Quên đi! Quên đi! Quên đi!”. Bỗng tôi khựng lại, nhìn đứa con gáitrong gương rồi lại to giọng “Mày nhìn đi, mày chẳng xinh đẹp, thông minh giỏi giang lại chẳng 2|Page Mưa … muốn khóc hãy khóc đi 2014có. Chẳng có ai thích một đứa như mày đâu!”. Không gian lặng im. Tôi nhìn thấy trong khoémắt con nhỏ trong gương dường như sắp rơi ra một hạt châu lấp lánh. Rồi nó mỉm cười, nụcười đầy ắp sự mỉa mai. Tôi quay người, chẳng muốn nhìn mặt nó nữa. Đi về phía giường,nằm phịch xuống. Không muốn nghĩ nữa, nhưng lại chẳng thể ép bản thân ngừng nhớ về một người, vềnhững kỷ niệm vui vẻ cùng người ấy. Cứ như một đoạn phim kinh dị được tua đi tua lại, mặccho người xem chẳng dám mở mắt nhìn lấy một lần. Tôi lại khóc? Có lẽ. Thật mệt mỏi. Muốnbuông tay, dù cái buông ấy có lẽ thật sự rất nhẹ nhàng, và chắc hẳn cũng không có cái nắm taynào muốn kéo lại cánh tay muốn rời đi kia. Nhưng không hiểu vì sao lòng lại nặng trĩu, làmcánh tay chẳng thể rời bỏ cái thế đang cố níu giữ lấy một thứ mông lung, vẫn chưa rõ hình hài.Không cam chịu? Phải! Tôi và anh chưa được bắt đầu. Tôi vẫn chưa nếm trải hết tất cả cảmgiác ngọt ngào như mình hằng tưởng tượng. Tôi vẫn … không hiểu được rốt cuộc anh có tìnhcảm gì với tôi? Bạn bè, hoặc giả là bạn thân? Em gái? Người anh thích? “Tôi muốn biết” – cụmtừ này cứ vờn qua lại trong đầu tôi. Muốn biết mối quan hệ giữa hai chúng tôi một cách rõ ràngvà do chính miệng anh thừa nhận. Nhưng rồi, tôi lại buông xuôi dòng suy nghĩ, vì đơn giản tôikhông đủ can đảm, không đủ dũng cảm đối mặt với anh, đối mặt với câu trả lời ấy. Mắt nhoè đi.Tôi cũng không rõ mình đã ngủ lịm đi từ lúc nào…. Có cái gì âm ấm trên mặt, không cảm giác rõ ràng lắm, nhưng dường như là phía trênphần mặt – à, trán. Muốn mở mắt ra nhìn, nhưng cảm giác cơ thể một chút sức lực cũng khôngcó. Nhưng, mở mắt ra làm gì? Người tôi muốn gặp sẽ chẳng thể ở đây được. Anh đang bêncạnh một người con gái khác. Nghĩ thế, tôi lại thôi, chẳng muốn nhúc nhích cục cựa gì nữa. Cứmặc cho thời gian qua đi. Bỗng có một bàn tay, ...

Tài liệu được xem nhiều: