Danh mục

Truyện ngắn Bão

Số trang: 15      Loại file: pdf      Dung lượng: 158.65 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
10.10.2023

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Bão “Tình yêu của anh như cơn bão ùa vào đời em!”. Đó là cảm giác đầu tiên và duy nhất của tôi khi anh nói lời yêu... Anh là Duy, Nguyễn Minh Duy, 1 người bạn và cũng là 1 người anh của tôi. Anh ở đây là “anh họ” chứ không phải là “anh yêu” đâu..
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bão Bão Bão“Tình yêu của anh như cơn bão ùa vào đời em!”.Đó là cảm giác đầu tiên và duy nhất của tôi khi anh nói lời yêu...Anh là Duy, Nguyễn Minh Duy, 1 người bạn và cũng là 1 người anh của tôi. Anh ởđây là “anh họ” chứ không phải là “anh yêu” đâu... và chính vì thế nên tình yêu củaanh ấy mới khiến tôi vừa ngỡ ngàng, lo sợ mà cũng vừa thích thú!!!Thực sự tôi...cũng thích anh.Từ lâu rồi, sự hiền lành và dễ mến của anh đã cảm hóa trái tim tôi. Hai anh emchúng tôi học chung trường từ cấp I đến giờ, ở chung nhà từ nhỏ và luôn làm mọiviệc cùng nhau...Nhưng...chúng tôi là anh em. Từ khi nhận ra tình cảm của mình,tôi đã biết là không nên như thế (dù không sai nhưng thực sự tình cảm này cũngkhông đúng) nên chỉ thầm ngắm nhìn anh mọi nơi mọi lúc, mong được ở bên anhmỗi ngày.Rồi 1 ngày không ngờ đã đến...ngày hôm nay, anh nói yêu tôi...***Lời thú nhận ngọt ngào...Anh đã nói yêu tôi nhưng tôi không tin và cũng không dám tin bởi quanh anh luôncó những “cô gái chân dài”...và chẳng bao giờ anh nhìn tôi 1 cách ...tình cảm (dù làmặt đối mặt suốt ngày). Vậy mà giờ anh nói “anh...anh yêu em!!!”.Thực tôi tưởng mình đang mơ và không hề muốn tỉnh giấc...nên tôi chỉ cười và lẩmbẩm: “Giá như anh mãi ở bên em thế này...mà không phải là mơ...!”...Anh biết, anh hiểu, anh nghĩ tôi không tin nên đã giải thích sự đau khổ của mìnhkhi phải kìm nén tình cảm của trái tim. Anh kể, anh tha thiết và...anh cầu xin...Anh nói anh luôn nhìn tôi từ ngoài cửa lớp. Anh nói anh luôn muốn tôi cười. Anhnói khi nhìn tôi là anh muốn...khóc...Khóc vì anh không thể nói ra tình cảm củaanh và...vì anh nghĩ...tôi không yêu anh.Lúc này, tôi đã tin. Tin đây là sự thật. Và tin đây không phải giấc mơ. Nụ cười biếnmất trên môi, tôi...KHÓC...Khóc không lý do...Có lẽ bởi tôi hạnh phúc mà cũng cóthể do tôi “thương” anh quá! Suốt thời gian qua, anh đã phải giấu diếm tình cảmthật của mình để “đóng vai” 1 người anh họ luôn chăm sóc và che chở em gái.Tôithương anh!!!Vừa khóc, tôi vừa gật đầu...Sự đồng ý dù trong nước mắt đắng cay nhưng lại chứachan niềm hạnh phúc!!!Từ đó, chúng tôi yêu nhau...***Trước mặt cha mẹ, chúng tôi luôn là anh em nhưng “sau lưng” thì lại khác...Đêm nào cũng vậy, kể từ ngày tôi nhận được tình cảm chân thành của anh, tôi luôntrằn trọc không tài nào chợp mắt...bởi LO...vì biết rằng “anh và tôi” là không thể được...nhưng tại sao tôi vẫn chấpnhận tình cảm của anh dù biết rằng sau này chúng tôi sẽ phải lìa xa...?!bởi HẠNH PHÚC...khi tôi và anh đều được ở bên nhau và không còn phải giấu kíntrái tim mình nữa!!!Nhưng rồi sau này sẽ ra sao???Liệu anh còn ở bên tôi?Liệu chúng tôi có thể giấu cha mẹ mãi được không?Điều đó...có lẽ hãy để tương lai định đoạt...Còn hiện tại...tôi chỉ biết có anh!***Ngày đầu tiên bên nhau (với danh phận người yêu)...“Em yêu anh nhiều lắm...!”“Anh cũng yêu em...!”Cả ngày, cứ lúc nào thấy nhau là chúng tôi lại nói vậy. Nói hết được tình cảm củamình thật hạnh phúc...và thoải mái.Tối. Cha mẹ đi vắng. Hai anh em ở nhà. Bên nhau. Tự do và hạnh phúc.Lần đầu tiên trong cuộc đời, chúng tôi nắm tay nhau với tư cách... “người yêu”.Cái cầm tay dịu dàng, bỡ ngỡ mà sao lại nồng nàn, ấm áp và... dễ chịu...đến vôcùng. Cảm giác “lâng lâng” của những kẻ đang yêu...Ôi!!!Tình yêu sao tuyệt diệu đến thế ?!Đêm nay. Mưa. Rào rào. Và sấm. Và chớp. Và cả nỗi sợ vây lấy tôi...Vẫn nỗi sợ mỗi đêm mưa. Vẫn cảm giác lo lắng ấy. Vốn tôi vẫn thế. Luôn sợ sự côđơn trong đêm tối, trong sấm chớp như rạch xé không gian. Đêm nay không có mẹ,không có người phụ nữ luôn ân cần, che chở và ôm ấp tôi những khi mưa tuôn rơicùng với bão, cùng với gió và cùng với cái lạnh buốt giá. Không còn cách nào,không còn ai che chở tôi đêm nay, tôi phải tự giúp mình vượt qua nỗi sợ cố hữunày...Nhưng tôi không thể...KHÓC...Dù tôi không muốn nhưng nước mắt cứ tuôn rơi. Tiếng khóc hòa với tiếngmưa. Bản nhạc buồn. Giờ đây, nỗi sợ như chiếm lấy tâm trí tôi. Tôi không còn nhớtới ai, tới bất cứ điều gì vào lúc này nữa. Căn phòng dường như lạnh lẽo hơn mỗigiây...và tiếng khóc của tôi như vang vọng khắp mọi ngóc nghách... vang tới cả taianh.Thực, tôi tưởng như nỗi sợ đã làm tôi nghẹt thở...cho tới khi...cánh cửa phòng bậtmở. Anh bước vào và nhẹ nhàng ôm tôi. Cái ôm khiến tôi an tâm và thiếp đi trongvòng tay anh...Anh không nói gì cả cho tới khi đưa tôi về phòng anh...1 cách cẩn thận và nhẹnhàng...- Ngủ đi em! – Anh vuốt nhẹ lên tóc tôi...Mơ màng. Tôi biết anh đang và sẽ ở bên tôi đêm nay . Hé mắt nhìn anh. Một conngười cao ráo và thật...hoàn hảo, không chỉ với tôi mà còn với nhiều cô gái khác.Anh ngồi trên ghế. Ánh mắt nhìn tôi trìu mến, dịu dàng...có chút lo lắng. Tôi thiếpđi...trong nụ cười bởi tôi biết anh ở đó bên tôi...!***Sau cơn mưa, trời lại sáng.Từ sau đêm ấy, tôi và anh lại càng yêu nhau hơn. Và tôi tin ánh sáng màu hồng củatình yêu sẽ mãi chiếu rọi tới trái tim chún ...

Tài liệu được xem nhiều: