Truyện ngắn Bắt Bò Rừng
Số trang: 7
Loại file: pdf
Dung lượng: 98.18 KB
Lượt xem: 14
Lượt tải: 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Miền thượng du Bắc Việt. Đầu năm 1977. Trời sắp tết. Cái lạnh như cắt da, buốt giá đến tận xương tủy.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bắt Bò RừngBắt Bò Rừng Sưu Tầm Bắt Bò Rừng Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Miền thượng du Bắc Việt.Đầu năm 1977.Trời sắp tết.Cái lạnh như cắt da, buốt giá đến tận xương tủy. Tôi nằm co quắp trên ổ rơm lót trên sàn đấtđược đắp thành mô dọc theo hai bên vách trong căn lều vừa được dựng lên làm lán trại cho trạigiam Trần Phú, một trong hàng trăm trại giam tù cải tạo rải rác khắp miền thượng du Bắc Việt.Những trại tù này do quân đội Bắc Việt thiết lập vào khoảng giữa năm 1976 nhằm giam giữnhững thành phần đa số là sĩ quan thuộc Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà của Miền Nam ViệtNam sau khi Sài Gòn thất thủ. Ngày 30 tháng 4 -1975, Đại Tướng Dương văn Minh, vị TổngThống vào giờ phút chót của Miền Nam đã ra lệnh cho toàn thể Quân Đội Miền Nam phảibuông súng đầu hàng. Thế là Miền Nam bị bức tử trong đau đớn nghẹn ngào đầy uất hận. Mộtsố những tướng lãnh và sĩ quan cuả Miền Nam đã không tuân lệnh cuả Tổng Thống Dương VănMinh, họ đã tự kết liễu đời mình hoặc vẫn tiếp tục cầm súng chiến đấu cho đến hơi thở cuốicùng. Tôi rất xấu hổ và đau buồn vì đã không đủ dũng khí để làm được như họ. Và chính vì vậy,giờ này tôi có mặt ở đây để nhận lãnh những đớn đau ê chề tủi nhục cùng với kiếp sống đọa đầycủa điạ ngục trần gian ngay tại trên mảnh đất thân thương, nơi mà tất cả mọi người dân đềuhãnh diện với nguồn gốc Lạc Hồng của mình nằm trong hai chữ: Đồng bào.Mặc dù ổ rơm giữ hơi ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, cái lạnh bò dọc theo sương sống từ gáyxuống tận xương cụt nơi hậu môn. Cái lạnh hình như nó biết bò và biết rỉa mồi như loài cá. Nóbuốt giá và tê rần khắp tứ chi. Tôi chợt nhớ đến Kim Dung, người viết cuốn truyện Thiên SơnĐồng Mụ, và đến lúc này tôi thấy mình giống như đang bị cấy Sinh Tử Phù: một làn băng cựclạnh đang chui rúc và len lỏi trong xương sống tôi. Tôi cố nhích lại gần anh bạn nằm bên cạnhvà bất chợt hình như người bạn bên cạnh cũng cùng một cảm nghĩ và hành động giống như tôi.Hai đưá đâu lưng vào nhau nhưng co quắp theo hai chiều đối nghịch.Sau vài phút, thật là hiệu quả. Hình như Sinh Tử Phù đã ngừng phát tác. Tôi thấy lưng ấm dầnvà cảm thấy như vừa hồi sinh. Nhưng khi vưà hồi sinh thì bản năng sinh tồn trong con ngườichợt vùng dậy. Cái đói cồn cào nó ào đến bất chợt và dồn dập như triều dâng sóng cuộn làmquặn đau từng khúc ruột mặc dù hai đầu gối đã ép sát vào bụng để chống cơn đói.Hồi chiều, chúng tôi mỗi người được phát cho một bát cơm và một bát canh rau lang. Bát canhTrang 1/7 http://motsach.infoBắt Bò Rừng Sưu Tầmxuông nước muối bên trong lác đác vài ba cọng rau lang. Còn bát cơm thì gọi là cơm theo cáchgọi cuả người dân Việt Nam chứ thực ra chỉ có khoảng một trăm lẻ một hạt gạo luộc trộn vớicũng một trăm lẻ một hạt bo bo tức là cơm độn năm mươi phần trăm. Nghe cơm độn năm mươiphần trăm thấy có vẻ tạm được nhưng có điều hạt bo bo nó to gấp năm lần hạt gạo. Anh emchúng tôi có người đã nâng niu cái bát cơm đó cất đi trong buổi ăn chiều để dành đến tối trìumến đặt nó lên trên bụng rồi đưa tay bốc từng hạt bỏ vào miệng và đếm: Một cơm, một bo, haicơm, hai bo, ba..... Đến con số chót là một trăm lẻ một hạt. Tôi biết anh đếm những con số bobo rất chính xác, còn những con số hạt cơm thì hình như bạn tôi đã ăn gian bởi lẽ hạt bo bo lúcnấu nó còn nguyên dạng chứ hạt gạo nó đã bị bể ra làm hai làm ba!Cứ thế, cứ thế và cứ thế; cuộc sống của chúng tôi đều đặn: sáng lên rừng chặt gỗ, nứa, giang...,chiều tối về ăn cơm độn bo bo năm mươi phần trăm!Vậy mà hồi chiều trên bộ chỉ huy trại tù cho chúng tôi biết là ngày mai trong số ba trăm người tùcải tạo chúng tôi phải cử ra hai mươi bốn người để đi mua bò cho trại vì chỉ còn vài ngày nữa làđến tết âm lịch.Thế là chúng tôi tha hồ tưởng tượng tới những miếng thịt sẽ được ăn trong ba ngày tết.Đoàn người chúng tôi được lệnh dừng chân trên bãi đất trống, cạnh quán nước ngã ba đường. Ainấy đều thở ra khoan khoái như vừa trút được gánh nặng trên vai. Chặng đường kế tiếp cònkhoảng chừng mười ba cây số nữa. Phải đi thật sâu vào các bản làng trong núi mới mua được bòrẻ. Hai người cán bộ coi tù nói với anh trưởng toán cho anh em tập trung vào một chỗ vì sợ cóngười thừa cơ hội bỏ trốn.Chiều hôm trước chúng tôi đã được báo cho biết để chuẩn bị cử người đi mua bò. Anh em chúngtôi bàn bạc và đề nghị những người tương đối khoẻ để đảm nhận công việc này vì chặng đườngkhá xa khoảng chừng bốn mươi cây số vừa đi vừa về. Thực ra thì anh em chúng tôi ai cũngmuốn đi vì muốn thăm dân cho biết sự tình nhưng nhiều người sợ không kham nổi đoạn đườngquá xa và phải vượt qua ngọn đồi Ma thiên lãnh.Khi mọi người vừa tập trung đầy đủ trên bãi đất trống, anh cán bộ phụ trách đếm đi đếm lại sốngười; khi thấy đủ số anh ta nói lớn:- Các anh nghỉ khoảng mười “năm” phút rồi tiếp tục “nên” đường. Anh “lào” có tiền thì tôi chophép được mua kẹo và “lước” uống.Nói xong anh ta xà vào quán làm một bát nước chè tươi.Gọi là quán cho có vẻ sang, chứ thực ra chỉ là một túp lều mỗi chiều khoảng ba mét, bà chủquán ngồi phe phẩy chiếc quạt đuổi ruồi đang đậu trên mấy chiếc bát sành úp trên mặt chõngtre dùng làm bàn bày hàng. Trên chõng có một chiếc tủ kính nhỏ vuông vức khoảng ba gangtay, bên trong đựng vài bao thuốc lá, mấy gói thuốc lào, một lọ thủy tinh đựng lạc rang, một đĩasành đã sứt mẻ đựng vài cái kẹo vừng. Bên cạnh tủ kính là một bình rượu trắng khoảng hai lít đãcạn hơn phân nửa. Cạnh đó là hai cái cút rượu bằng thủy tinh cáu bẩn dùng để đo lường.Trong quán lưa thưa vài người: một nam một nữ trạc tuổi trung niên, mộ ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Bắt Bò RừngBắt Bò Rừng Sưu Tầm Bắt Bò Rừng Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 11-October-2012Miền thượng du Bắc Việt.Đầu năm 1977.Trời sắp tết.Cái lạnh như cắt da, buốt giá đến tận xương tủy. Tôi nằm co quắp trên ổ rơm lót trên sàn đấtđược đắp thành mô dọc theo hai bên vách trong căn lều vừa được dựng lên làm lán trại cho trạigiam Trần Phú, một trong hàng trăm trại giam tù cải tạo rải rác khắp miền thượng du Bắc Việt.Những trại tù này do quân đội Bắc Việt thiết lập vào khoảng giữa năm 1976 nhằm giam giữnhững thành phần đa số là sĩ quan thuộc Quân Đội Việt Nam Cộng Hoà của Miền Nam ViệtNam sau khi Sài Gòn thất thủ. Ngày 30 tháng 4 -1975, Đại Tướng Dương văn Minh, vị TổngThống vào giờ phút chót của Miền Nam đã ra lệnh cho toàn thể Quân Đội Miền Nam phảibuông súng đầu hàng. Thế là Miền Nam bị bức tử trong đau đớn nghẹn ngào đầy uất hận. Mộtsố những tướng lãnh và sĩ quan cuả Miền Nam đã không tuân lệnh cuả Tổng Thống Dương VănMinh, họ đã tự kết liễu đời mình hoặc vẫn tiếp tục cầm súng chiến đấu cho đến hơi thở cuốicùng. Tôi rất xấu hổ và đau buồn vì đã không đủ dũng khí để làm được như họ. Và chính vì vậy,giờ này tôi có mặt ở đây để nhận lãnh những đớn đau ê chề tủi nhục cùng với kiếp sống đọa đầycủa điạ ngục trần gian ngay tại trên mảnh đất thân thương, nơi mà tất cả mọi người dân đềuhãnh diện với nguồn gốc Lạc Hồng của mình nằm trong hai chữ: Đồng bào.Mặc dù ổ rơm giữ hơi ấm, nhưng tôi vẫn thấy lạnh, cái lạnh bò dọc theo sương sống từ gáyxuống tận xương cụt nơi hậu môn. Cái lạnh hình như nó biết bò và biết rỉa mồi như loài cá. Nóbuốt giá và tê rần khắp tứ chi. Tôi chợt nhớ đến Kim Dung, người viết cuốn truyện Thiên SơnĐồng Mụ, và đến lúc này tôi thấy mình giống như đang bị cấy Sinh Tử Phù: một làn băng cựclạnh đang chui rúc và len lỏi trong xương sống tôi. Tôi cố nhích lại gần anh bạn nằm bên cạnhvà bất chợt hình như người bạn bên cạnh cũng cùng một cảm nghĩ và hành động giống như tôi.Hai đưá đâu lưng vào nhau nhưng co quắp theo hai chiều đối nghịch.Sau vài phút, thật là hiệu quả. Hình như Sinh Tử Phù đã ngừng phát tác. Tôi thấy lưng ấm dầnvà cảm thấy như vừa hồi sinh. Nhưng khi vưà hồi sinh thì bản năng sinh tồn trong con ngườichợt vùng dậy. Cái đói cồn cào nó ào đến bất chợt và dồn dập như triều dâng sóng cuộn làmquặn đau từng khúc ruột mặc dù hai đầu gối đã ép sát vào bụng để chống cơn đói.Hồi chiều, chúng tôi mỗi người được phát cho một bát cơm và một bát canh rau lang. Bát canhTrang 1/7 http://motsach.infoBắt Bò Rừng Sưu Tầmxuông nước muối bên trong lác đác vài ba cọng rau lang. Còn bát cơm thì gọi là cơm theo cáchgọi cuả người dân Việt Nam chứ thực ra chỉ có khoảng một trăm lẻ một hạt gạo luộc trộn vớicũng một trăm lẻ một hạt bo bo tức là cơm độn năm mươi phần trăm. Nghe cơm độn năm mươiphần trăm thấy có vẻ tạm được nhưng có điều hạt bo bo nó to gấp năm lần hạt gạo. Anh emchúng tôi có người đã nâng niu cái bát cơm đó cất đi trong buổi ăn chiều để dành đến tối trìumến đặt nó lên trên bụng rồi đưa tay bốc từng hạt bỏ vào miệng và đếm: Một cơm, một bo, haicơm, hai bo, ba..... Đến con số chót là một trăm lẻ một hạt. Tôi biết anh đếm những con số bobo rất chính xác, còn những con số hạt cơm thì hình như bạn tôi đã ăn gian bởi lẽ hạt bo bo lúcnấu nó còn nguyên dạng chứ hạt gạo nó đã bị bể ra làm hai làm ba!Cứ thế, cứ thế và cứ thế; cuộc sống của chúng tôi đều đặn: sáng lên rừng chặt gỗ, nứa, giang...,chiều tối về ăn cơm độn bo bo năm mươi phần trăm!Vậy mà hồi chiều trên bộ chỉ huy trại tù cho chúng tôi biết là ngày mai trong số ba trăm người tùcải tạo chúng tôi phải cử ra hai mươi bốn người để đi mua bò cho trại vì chỉ còn vài ngày nữa làđến tết âm lịch.Thế là chúng tôi tha hồ tưởng tượng tới những miếng thịt sẽ được ăn trong ba ngày tết.Đoàn người chúng tôi được lệnh dừng chân trên bãi đất trống, cạnh quán nước ngã ba đường. Ainấy đều thở ra khoan khoái như vừa trút được gánh nặng trên vai. Chặng đường kế tiếp cònkhoảng chừng mười ba cây số nữa. Phải đi thật sâu vào các bản làng trong núi mới mua được bòrẻ. Hai người cán bộ coi tù nói với anh trưởng toán cho anh em tập trung vào một chỗ vì sợ cóngười thừa cơ hội bỏ trốn.Chiều hôm trước chúng tôi đã được báo cho biết để chuẩn bị cử người đi mua bò. Anh em chúngtôi bàn bạc và đề nghị những người tương đối khoẻ để đảm nhận công việc này vì chặng đườngkhá xa khoảng chừng bốn mươi cây số vừa đi vừa về. Thực ra thì anh em chúng tôi ai cũngmuốn đi vì muốn thăm dân cho biết sự tình nhưng nhiều người sợ không kham nổi đoạn đườngquá xa và phải vượt qua ngọn đồi Ma thiên lãnh.Khi mọi người vừa tập trung đầy đủ trên bãi đất trống, anh cán bộ phụ trách đếm đi đếm lại sốngười; khi thấy đủ số anh ta nói lớn:- Các anh nghỉ khoảng mười “năm” phút rồi tiếp tục “nên” đường. Anh “lào” có tiền thì tôi chophép được mua kẹo và “lước” uống.Nói xong anh ta xà vào quán làm một bát nước chè tươi.Gọi là quán cho có vẻ sang, chứ thực ra chỉ là một túp lều mỗi chiều khoảng ba mét, bà chủquán ngồi phe phẩy chiếc quạt đuổi ruồi đang đậu trên mấy chiếc bát sành úp trên mặt chõngtre dùng làm bàn bày hàng. Trên chõng có một chiếc tủ kính nhỏ vuông vức khoảng ba gangtay, bên trong đựng vài bao thuốc lá, mấy gói thuốc lào, một lọ thủy tinh đựng lạc rang, một đĩasành đã sứt mẻ đựng vài cái kẹo vừng. Bên cạnh tủ kính là một bình rượu trắng khoảng hai lít đãcạn hơn phân nửa. Cạnh đó là hai cái cút rượu bằng thủy tinh cáu bẩn dùng để đo lường.Trong quán lưa thưa vài người: một nam một nữ trạc tuổi trung niên, mộ ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
Bắt Bò Rừng truyện ngắn truyện Sáng khoa học xã hội thơ ca văn học Việt NamGợi ý tài liệu liên quan:
-
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ sau cách mạng tháng Tám 1945): Phần 1 (Tập 2)
79 trang 372 12 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam giai đoạn 1945-1975: Phần 1 - Trường ĐH Thủ Dầu Một
142 trang 339 8 0 -
Tiểu luận: Lý thuyết xã hội học
40 trang 261 0 0 -
Oan và giải oan trong truyện Nghiệp oan của Đào Thị của Nguyễn Dữ
6 trang 254 0 0 -
Luận án tiến sĩ Ngữ văn: Dấu ấn tư duy đồng dao trong thơ thiếu nhi Việt Nam từ 1945 đến nay
193 trang 220 0 0 -
Tiểu luận: Tìm hiểu thực trạng giáo dục Đại Học hiện nay ở nước ta
27 trang 206 0 0 -
91 trang 179 0 0
-
Chi tiết 'cái chết' trong tác phẩm của Nam Cao
9 trang 164 0 0 -
Giáo trình Văn học Việt Nam hiện đại (Từ đầu thế kỉ XX đến 1945): Phần 2 (Tập 1)
94 trang 148 6 0 -
Khóa luận tốt nghiệp: Sự ảnh hưởng của tư tưởng Nho giáo trong Hồng Đức Quốc âm thi tập
67 trang 135 0 0