Truyện ngắn Cái bóng
Số trang: 22
Loại file: pdf
Dung lượng: 624.52 KB
Lượt xem: 7
Lượt tải: 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:
Thông tin tài liệu:
Từ khi nhà chúng tôi còn ở khu xóm liều cũ nát ven ngoại ô thành phố, và hai đứa tôi còn học mẫu giáo với thân hình đen nhẻm gầy gò quanh năm suốt tháng đi phơi nắng, hàng xóm láng giềng đã nhẵn mặt hai đứa ôn con suốt ngày dính với nhau như hình với bóng, đi từ đầu làng đến cuối làng để trêu chọc mọi người.Thực ra ngày đó, đứa đầu têu mọi trò nghịch ngợm phá phách chủ yếu là tôi, Linh chỉ là con bám đuôi thỉnh thoảng góp chút công sức, hoặc...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cái bóngCái bongTôi và Linh là bạn thân.Từ khi nhà chúng tôi còn ở khu xóm liều cũ nát ven ngoại ô thành phố, và hai đứatôi còn học mẫu giáo với thân hình đen nhẻm gầy gò quanh năm suốt tháng đi phơinắng, hàng xóm láng giềng đã nhẵn mặt hai đứa ôn con suốt ngày dính với nhaunhư hình với bóng, đi từ đầu làng đến cuối làng để trêu chọc mọi người.Thực ra ngày đó, đứa đầu têu mọi trò nghịch ngợm phá phách chủ yếu là tôi, Linhchỉ là con bám đuôi thỉnh thoảng góp chút công sức, hoặc đôi khi là đứa bị tôi lôiđầu đi chứ chẳng hào hứng gì. Nhưng mỗi khi bị đánh mắng, nó luôn phải đứngchịu trận cùng tôi, có lần tôi còn lôi nó ra làm bia đỡ đạn. Đương nhiên con bé bịnặng hơn, thế nhưng chẳng dám ho he gì, lần sau tôi rủ vẫn cứ theo đi.Linh người vừa gầy vừa nhỏ, trên mình mang lắm bệnh tật. Con bé ít nói, ít cười vàhay khóc nên không có bạn. Tôi lại là đứa xông xáo táo tợn, ăn to nói lớn. Mẹ tôivà mẹ nó là bạn thân, ngẫm lại ngày xưa nếu mẹ tôi không bắt tôi chơi với nó vì sợnó bị tự kỷ, chắc tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng đến một đứa lầm lì, suốt ngàyquanh quẩn với cái xó nhà như nó. Sau khi làm bạn rồi mới thấy nó không nhữnglầm lì mà còn ngu ngu, dễ sai vặt, thế nên tôi cũng khá hài lòng, cứ giữ nó ở địa vị“bạn thân” đến tận khi lớn lên rồi, mặc dù tình cảm bạn bè giữa hai đứa chúng tôichẳng đủ sâu sắc như bạn thân đúng nghĩa.Dường như Linh chẳng bao giờ để ý đến cách tôi đối xử với nó như thế nào, cảnhững lần nó chịu đòn roi giúp tôi, cũng không nửa lời oán trách, không giận,không hờn. Thỉnh thoảng tôi mua thừa vài cái kẹo, dúi vào tay nó, là con bé lạicười mỉm chi, mắt hấp háy niềm vui sướng. Đôi lúc tôi cảm thấy con bé khá tộinghiệp, thế nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, bản tính ngang ngược trong tôi vẫnkhông cho phép tôi tôn trọng Linh hơn.Còn nhờ hồi năm lớp tám, trong một lần tôi đi đá bóng với đám con trai trong lớp,bảo Linh xách cặp của tôi về trước. Con bé như thường lệ, ngoan ngoãn nghe theo,thân người ốm yếu oằn mình đeo hai cái cặp nặng trịch quốc bộ về nhà. Trênđường về, nó bị một đám người chặn đường bắt nạt, sợ quá nên chỉ biết đứng đókhóc. Ngay sau khi biết tin, tôi lao như bay đến, xông vào tẩn cho bọn dám bắt nạtcon Linh một trận sống dở chết dở. Lần đó tôi lại bị phạt, và Linh lại là đứa gánhgiùm cho tôi. Tuy nhiên con bé rất cảm động, nó nói cảm ơn vì tôi đã bảo vệ chonó. Tôi phẩy tay, bảo bạn bè phải cứu nhau lúc hoạn nạn.Nhưng thực chất, chỉ là tôi không thích bất kì đứa nào, ngoài tôi, được phép bắt nạtLinh.Con bé không có người bạn nào khác ngoài tôi, và tôi cũng chẳng có đứa ô sin nàokhác ngoài nó.2.Lên cấp III, tôi và Linh được xếp vào cùng một lớp. Linh học khá giỏi, cũng ngangtôi, tuy tiếp thu chậm nhưng được cái cần cù chịu khó. Vào trường mới, tôi đã gâyngay được thiện cảm với cô giáo và các bạn cùng lớp ở ngoại hình ưa nhìn, tínhtình cởi mở thân thiện và năng nổ. Linh vẫn là cái đuôi của tôi, vừa làm ô sin, vừalàm nền. Mấy đứa trong lớp thường bảo với nhau, tôi và Linh thật đối nghịch. Mỗikhi nó gặp khó khăn gì là tôi lại ra tay cứu trợ, bởi vậy trong mắt của những đứacùng lớp, vị trí của tôi được nâng cao bao nhiêu, thì vị trí của Linh lại càng hạ thấpbấy nhiêu. Đương nhiên Linh biết điều này, nhưng nó chẳng quan tâm. Suốt mườimấy năm có đứa “bạn thân” là tôi, cho nên con bé gần như đã bị tẩy não, coi việcmình bị xếp sau ai đó là một điều hiển nhiên.Năm lớp mười hai, tôi cảm nắng cậu bạn Bí thư của lớp bên. Cậu ta manly, đẹptrai, học hành và thể thao đều xuất sắc. Khỏi phải miêu tả thêm, đó là hình mẫuhoàng tử mặt trời lý tưởng của hàng ngàn đứa con gái trong trường này. Tôi khi ấycũng là Bí thư Chi đoàn, luôn được tiếp xúc với cậu ấy ở những hoạt động củatrường, mấy đứa con gái cùng lớp nhìn tôi mà không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.Cậu ấy tên Vũ.…Vũ hình như cũng rất có cảm tình với tôi, thỉnh thoảng đỡ giúp tôi đống sách nặngtrịch, hay dùng chiều cao lý tưởng của mình để lấy giùm tôi những thứ ở quá tầmvới. Nhiều lần nhìn thấy tôi và Linh đi cùng nhau, cậu ấy luôn mỉm cười chào tôi.Nụ cười đẹp như mộng ấy theo tôi tận về nhà, vào hẳn giấc ngủ. Trong mơ, tôithấy tôi và Vũ nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa lá thơ mộng.Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, khiếu hài hước của cậu ấy luôn khiến tôi phálên cười, dù chỉ là một câu nói rất đơn giản. Mỗi lần gặp nhau nơi cầu thang, cậuấy luôn đặt vào tay tôi hai thỏi sô cô la thơm phức, nói rằng cho cả cô bạn hay đicùng tôi. Tôi thầm nghĩ cậu ấy thật chu đáo, và cũng chẳng buồn hỏi Linh có muốnăn không, một mình tôi ăn hết cả hai.Cậu ấy cũng hay rủ tôi đi trà sữa, hai đứa hay nhìn khung cảnh xung quanh, nhìnphố phường, câu chuyện luôn xoay quanh trường lớp bạn bè, thế nhưng lại khiếntôi cảm thấy vui và ôm những buổi hẹn đó vào sâu trong lòng, rồi mỗi khi ngồi mộtmình nhớ lại, lại cười vu vơ.Đám nữ sinh trong trường bắt đầu đồn ầm lê ...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cái bóngCái bongTôi và Linh là bạn thân.Từ khi nhà chúng tôi còn ở khu xóm liều cũ nát ven ngoại ô thành phố, và hai đứatôi còn học mẫu giáo với thân hình đen nhẻm gầy gò quanh năm suốt tháng đi phơinắng, hàng xóm láng giềng đã nhẵn mặt hai đứa ôn con suốt ngày dính với nhaunhư hình với bóng, đi từ đầu làng đến cuối làng để trêu chọc mọi người.Thực ra ngày đó, đứa đầu têu mọi trò nghịch ngợm phá phách chủ yếu là tôi, Linhchỉ là con bám đuôi thỉnh thoảng góp chút công sức, hoặc đôi khi là đứa bị tôi lôiđầu đi chứ chẳng hào hứng gì. Nhưng mỗi khi bị đánh mắng, nó luôn phải đứngchịu trận cùng tôi, có lần tôi còn lôi nó ra làm bia đỡ đạn. Đương nhiên con bé bịnặng hơn, thế nhưng chẳng dám ho he gì, lần sau tôi rủ vẫn cứ theo đi.Linh người vừa gầy vừa nhỏ, trên mình mang lắm bệnh tật. Con bé ít nói, ít cười vàhay khóc nên không có bạn. Tôi lại là đứa xông xáo táo tợn, ăn to nói lớn. Mẹ tôivà mẹ nó là bạn thân, ngẫm lại ngày xưa nếu mẹ tôi không bắt tôi chơi với nó vì sợnó bị tự kỷ, chắc tôi cũng chẳng thèm ngó ngàng đến một đứa lầm lì, suốt ngàyquanh quẩn với cái xó nhà như nó. Sau khi làm bạn rồi mới thấy nó không nhữnglầm lì mà còn ngu ngu, dễ sai vặt, thế nên tôi cũng khá hài lòng, cứ giữ nó ở địa vị“bạn thân” đến tận khi lớn lên rồi, mặc dù tình cảm bạn bè giữa hai đứa chúng tôichẳng đủ sâu sắc như bạn thân đúng nghĩa.Dường như Linh chẳng bao giờ để ý đến cách tôi đối xử với nó như thế nào, cảnhững lần nó chịu đòn roi giúp tôi, cũng không nửa lời oán trách, không giận,không hờn. Thỉnh thoảng tôi mua thừa vài cái kẹo, dúi vào tay nó, là con bé lạicười mỉm chi, mắt hấp háy niềm vui sướng. Đôi lúc tôi cảm thấy con bé khá tộinghiệp, thế nhưng cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, bản tính ngang ngược trong tôi vẫnkhông cho phép tôi tôn trọng Linh hơn.Còn nhờ hồi năm lớp tám, trong một lần tôi đi đá bóng với đám con trai trong lớp,bảo Linh xách cặp của tôi về trước. Con bé như thường lệ, ngoan ngoãn nghe theo,thân người ốm yếu oằn mình đeo hai cái cặp nặng trịch quốc bộ về nhà. Trênđường về, nó bị một đám người chặn đường bắt nạt, sợ quá nên chỉ biết đứng đókhóc. Ngay sau khi biết tin, tôi lao như bay đến, xông vào tẩn cho bọn dám bắt nạtcon Linh một trận sống dở chết dở. Lần đó tôi lại bị phạt, và Linh lại là đứa gánhgiùm cho tôi. Tuy nhiên con bé rất cảm động, nó nói cảm ơn vì tôi đã bảo vệ chonó. Tôi phẩy tay, bảo bạn bè phải cứu nhau lúc hoạn nạn.Nhưng thực chất, chỉ là tôi không thích bất kì đứa nào, ngoài tôi, được phép bắt nạtLinh.Con bé không có người bạn nào khác ngoài tôi, và tôi cũng chẳng có đứa ô sin nàokhác ngoài nó.2.Lên cấp III, tôi và Linh được xếp vào cùng một lớp. Linh học khá giỏi, cũng ngangtôi, tuy tiếp thu chậm nhưng được cái cần cù chịu khó. Vào trường mới, tôi đã gâyngay được thiện cảm với cô giáo và các bạn cùng lớp ở ngoại hình ưa nhìn, tínhtình cởi mở thân thiện và năng nổ. Linh vẫn là cái đuôi của tôi, vừa làm ô sin, vừalàm nền. Mấy đứa trong lớp thường bảo với nhau, tôi và Linh thật đối nghịch. Mỗikhi nó gặp khó khăn gì là tôi lại ra tay cứu trợ, bởi vậy trong mắt của những đứacùng lớp, vị trí của tôi được nâng cao bao nhiêu, thì vị trí của Linh lại càng hạ thấpbấy nhiêu. Đương nhiên Linh biết điều này, nhưng nó chẳng quan tâm. Suốt mườimấy năm có đứa “bạn thân” là tôi, cho nên con bé gần như đã bị tẩy não, coi việcmình bị xếp sau ai đó là một điều hiển nhiên.Năm lớp mười hai, tôi cảm nắng cậu bạn Bí thư của lớp bên. Cậu ta manly, đẹptrai, học hành và thể thao đều xuất sắc. Khỏi phải miêu tả thêm, đó là hình mẫuhoàng tử mặt trời lý tưởng của hàng ngàn đứa con gái trong trường này. Tôi khi ấycũng là Bí thư Chi đoàn, luôn được tiếp xúc với cậu ấy ở những hoạt động củatrường, mấy đứa con gái cùng lớp nhìn tôi mà không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ.Cậu ấy tên Vũ.…Vũ hình như cũng rất có cảm tình với tôi, thỉnh thoảng đỡ giúp tôi đống sách nặngtrịch, hay dùng chiều cao lý tưởng của mình để lấy giùm tôi những thứ ở quá tầmvới. Nhiều lần nhìn thấy tôi và Linh đi cùng nhau, cậu ấy luôn mỉm cười chào tôi.Nụ cười đẹp như mộng ấy theo tôi tận về nhà, vào hẳn giấc ngủ. Trong mơ, tôithấy tôi và Vũ nắm tay nhau đi trên con đường đầy hoa lá thơ mộng.Chúng tôi nói chuyện rất hợp nhau, khiếu hài hước của cậu ấy luôn khiến tôi phálên cười, dù chỉ là một câu nói rất đơn giản. Mỗi lần gặp nhau nơi cầu thang, cậuấy luôn đặt vào tay tôi hai thỏi sô cô la thơm phức, nói rằng cho cả cô bạn hay đicùng tôi. Tôi thầm nghĩ cậu ấy thật chu đáo, và cũng chẳng buồn hỏi Linh có muốnăn không, một mình tôi ăn hết cả hai.Cậu ấy cũng hay rủ tôi đi trà sữa, hai đứa hay nhìn khung cảnh xung quanh, nhìnphố phường, câu chuyện luôn xoay quanh trường lớp bạn bè, thế nhưng lại khiếntôi cảm thấy vui và ôm những buổi hẹn đó vào sâu trong lòng, rồi mỗi khi ngồi mộtmình nhớ lại, lại cười vu vơ.Đám nữ sinh trong trường bắt đầu đồn ầm lê ...
Tìm kiếm theo từ khóa liên quan:
tình yêu bất hủ tình yêu đôi lứa giấc mơ tình đầu kỉ niệm yêu trái tim màu hồng con đường tình yêu dấuGợi ý tài liệu liên quan:
-
15 trang 33 0 0
-
Những câu nói tiếng Anh bất hủ về tình yêu
6 trang 29 0 0 -
Bốn điều cần lưu ý khi tiếp đãi bạn trai.
3 trang 27 0 0 -
24 trang 26 0 0
-
Giáo dục giới tính với 100 câu hỏi
29 trang 25 0 0 -
14 trang 24 0 0
-
9 trang 24 0 0
-
'Hành trang' cho nam giới đi tán gái
5 trang 24 0 0 -
10 trang 23 0 0
-
24 trang 23 0 0
-
3 trang 23 0 0
-
23 trang 23 0 0
-
23 trang 23 0 0
-
20 trang 23 0 0
-
Chinh phục nàng từ những điều rất nhỏ
4 trang 22 0 0 -
16 trang 22 0 0
-
7 trang 22 0 0
-
11 trang 22 0 0
-
12 trang 21 0 0
-
9 trang 21 0 0