Danh mục

Truyện ngắn Cha Tôi

Số trang: 10      Loại file: pdf      Dung lượng: 143.87 KB      Lượt xem: 15      Lượt tải: 0    
Jamona

Phí tải xuống: 1,000 VND Tải xuống file đầy đủ (10 trang) 0
Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Cha tôi là một người đàn ông bình thường. Một người dễ dàng bị nuốt trửng bởi khối đông đàn ông ngoài kia, không để lại ấn tượng nào hết. Cha tôi là một người cha tốt, một người chồng rộng rãi giỏi lọ Hiếm khi tôi nghe cha mẹ tôi cãi nhau. Mẹ tôi nhường chồng, có lẽ vì ảnh hưởng giáo dục gia đình, và phong tục tập quán. Cha tôi chiều vợ, có lẽ vì là người rộng rãi tình cảm, và không câu nệ vai trò phái tính trong gia đình. Riêng về phương diện phân...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cha Tôivietmessenger.com Nguyễn Thị Ngọc Nhung Cha TôiCha tôi là một người đàn ông bình thường. Một người dễ dàng bị nuốt trửng bởi khối đôngđàn ông ngoài kia, không để lại ấn tượng nào hết.Cha tôi là một người cha tốt, một người chồng rộng rãi giỏi lọ Hiếm khi tôi nghe cha mẹ tôicãi nhau. Mẹ tôi nhường chồng, có lẽ vì ảnh hưởng giáo dục gia đình, và phong tục tậpquán. Cha tôi chiều vợ, có lẽ vì là người rộng rãi tình cảm, và không câu nệ vai trò phái tínhtrong gia đình. Riêng về phương diện phân biệt nam nữ thì cha tôi có phần cấp tiến hơnphần lớn những người đàn ông đồng thời cùng gốc gác. Nhưng, ông chỉ có phần cấp tiếnhơn, một phần nào đó mà thôi. Có lẽ đối với ông, phần ấy cũng đã là quá lớn.Khi chúng tôi đến tuổi vị thành niên, cả cha lẫn mẹ tôi đều không ngăn cấm việc ăn mặc thờithượng nhưng tôi không theo dõi thời trang như phần lớn đám con gái cùng lớp. Điều nàydo ở nơi mẹ tôi là người không chú trọng đến bề ngoài nên không biết gì hết về thời trangăn mặc. Bà chỉ có một áo vét sọc ca rô đen đỏ trắng, trộm kiểu Chanel, là chiếc áo đỏmdáng nhất bà thường mặc khi buộc phải đi ăn cưới đâu đó với cha tôi. Tất nhiên mẹ tôikhông hề biết nó là trộm kiểu Chanel. Bà chỉ biết nó bán rẻ ở phố Tàu và tiện lúc đang cầnmột cái áo mặc ngoài, thế thôi. Và tất nhiên mẹ tôi cũng chẳng để ý đến chuyện màu sắcsặc sỡ của áo tương phản quá sức với cặp kính cận dầy trễ nơi sống mũi, và với tất cảnhững gì hiền lành yên lặng nơi bà. Tuy vậy, điều này không có nghĩa bà để con cái ăn mặctồi tệ hay cổ hủ khác người. Nơi lứa tuổi thiếu niên nhốn nháo thời trung học, tôi không hềcó ý muốn nổi bật như một con mọt sách kỳ quái thông minh, và cũng không thích phổ thôngbừa bãi với nhiều tai tiếng. Như cha tôi, cả hai anh em đồng lọt trũng trong khối đông trungbình. Khi tôi muốn có cái váy đầu tiên trong đời, năm mười hai tuổi, cha tôi chứ không phảimẹ tôi, đưa đi muạ Tất nhiên ông không biết gì hết về những tiệm quần áo thời trang. Tuyrằng tôi là người muốn mua nhưng khi bước vào khu buôn bán đầy dẫy đủ mọi thứ tiệm, tôicũng không khá hơn cha tôi chút nào trên phương diện mua sắm. Thế nên, cái váy đầu tiêncủa tôi là một thất bại chán chường.Tôi cho rằng gia đình tôi may mắn nên tuổi thơ của chúng tôi vui vẻ bình thường như mọigia đình trung bình khác. Mỗi năm đến hè, chúng tôi đều được đi xa hoặc tham dự nhữngtrại hè hướng đạo. Đấy là chưa kể thường xuyên trong năm, tùy mùa tùy dịp lễ, khi thì lênnúi trượt tuyết, lúc thì chèo chuyền cắm trại. Là một người làm việc gì cũng rất cần mẫn, chatôi ngoài thì giờ làm việc, vẫn cố dành một ít thì giờ để chia sẻ nhiều hoạt động sau giờ họcvới chúng tôi. Tôi còn nhớ rất rõ có lần ông đã bỏ ra gần sáu tháng cùng học dương cầm vớichúng tôi để khuyến khích.Sau khi mẹ tôi mất được vài năm, cha tôi về hưu. Ôâng sống một mình cho đến lúc sứckhoẻ suy giảm khá nhiều mới về ở với vợ chồng anh tôi. Thỉnh thoảng tôi đến thăm ông,những sáng chủ nhật hay những chiều thứ sáu, hoặc khi anh chị tôi đi chơi tối cần người giữtrẻ. Và trong một lần đến nhà anh giữ cháu trông cha, tình cờ tôi thấy được một khía cạnhkhác nơi ông.Cha tôi từ tốn để úp tấm ảnh nơi tay xuống bàn khi tôi mời ông ra ăn tối. Có lẽ ông quên cửaphòng mình đang mở và tôi ló đầu vào hơi đột ngột dù đã gõ nhẹ vài tiếng trước đó. Rất vôý, tôi đùa.Ba nhớ mẹ quá lại đem hình ra xem đấy à?Không trả lời, cha tôi nhẹ nhàng mở ngăn tủ để hình vào rồi khoá lại. Sự im lặng bất chợtcủa ông bỗng dấy trong tôi một áy náy sượng sùng, sực nhận ra câu đùa không phải lúc. Vànỗi áy náy ấy biến tôi ra khó chịu, không phải với cha tôi, mà là với chính mình.Cha tôi là người không có bí mật, không giữ điều gì bí mật. Ít ra, đó là ấn tượng tôi vẫn cóvề ông cho đến lúc đó, lúc ông im lặng từ tốn khoá trái ngăn tủ bàn viết. Từ lúc tôi có hiểubiết, nhận ra và nhớ được mọi chuyện quanh mình, chưa bao giờ tôi thấy ông khoá tủ bànviết của mình. Bàn viết của cha tôi là một chỗ không cần lời dặn hay bảng cấm vẫn không aibén mảng nói gì đến lục lọi tìm kiếm. Lâu ngày, dường như nó biến thành một nơi bất khảxâm phạm rất tự nhiên đối với chúng tôi. Chưa bao giờ tôi có ý muốn thúc đẩy tò mò nhìnqua giấy tờ hay mọi thứ nơi bàn làm việc riêng của ông. Nhưng, sau biến cố tình cờ thấyông khoá tủ, nó hết còn tự nhiên và biến thành một thứ lập luận mà tôi chưa bao giờ đốidiện để tranh cãi. Chưa nhìn thấy cha tôi khoá ngăn tủ bao giờ, không đủ để khẳng địnhrằng cha tôi chưa bao giờ khoá ngăn tủ ấy. Tất cả chỉ là lập luận một cách tự nhiên vì khôngai thắc mắc một việc đã thành nếp theo thời gian trong gia đình.Từ lúc đó trở đi, thể như tôi mới thật sự nhìn thấy cha tôi lần đầu trong đời. Hay đúng hơn,lần đầu sau bao nhiêu năm tôi đã xem sự có mặt của ông trong đời sống của mình là mộtđiều bình thường đến độ không mấy quan tâm. Kể cả hình dáng bên ngoài, tôi cũng đãkhông mấy chú ý. Tựa như, mọi thứ ...

Tài liệu được xem nhiều: