Danh mục

Truyện ngắn Cô gái mà tôi yêu....

Số trang: 23      Loại file: pdf      Dung lượng: 816.19 KB      Lượt xem: 9      Lượt tải: 0    
Hoai.2512

Phí tải xuống: 15,000 VND Tải xuống file đầy đủ (23 trang) 0
Xem trước 3 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp cô ấy... Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tự do đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố tám triệu dân này và cũng là khi trải qua đủ thứ mùi vị cảm xúc để thấy mưa lãng xẹt nhiều hơn là lãng mạn...
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Cô gái mà tôi yêu....Cô gái mà tôi yêu...Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp, và tất nhiên chúngtôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầu tiên tôi gặp côấy...Thời tiết Sài Gòn khó chịu hơn tôi tưởng, tôi nhận ra điều đó từ khi tôi có thể tựdo đi bất cứ ngõ ngách nào trong cái thành phố tám triệu dân này và cũng là khitrải qua đủ thứ mùi vị cảm xúc để thấy mưa lãng xẹt nhiều hơn là lãng mạn. Tôikhông còn đủ sức đạp xe chở bạn gái dưới mưa hay dầm mưa trước cửa nhà để gửimột lời xin lỗi. Tất nhiên là giờ tôi đi xe máy, nhanh hơn và đỡ tốn sức hơn, cònSài Gòn chỉ mưa nặng hạt và đầy axit, thế nên việc hạn chế đụng mặt với nhữngđứa con ẩm ướt của thời tiết là một sự lựa chọn sáng suốt.Đó là những điều tôi nghĩ trước kia, khi mà công việc và học tập bài trừ hoàn toànnhững trận mưa xối xả bất ngờ làm chậm mất thời gian. Tôi hiện giờ đang yêu mộtcô gái của mưa, và cũng dễ hiểu thôi nếu tôi cũng yêu mưa nốt.Cô gái mà tôi yêu có cái tên làm tôi nhớ đến mấy bộ phim đài loan dài tập mà mẹtôi hay xem - Tiểu Vũ. Tiểu Vũ học chung trường đại học với tôi, thua tôi hai lớp,và tất nhiên chúng tôi quen nhau ở giảng đường, nhưng đó không phải là nơi đầutiên tôi gặp cô ấy. Lần đầu tiên tôi gặp Tiểu Vũ rất kì lạ, mà như tôi thường nhớđến thì nó giống như có hồn ma thiên liêng nào đó cố tình sắp đặt.Tối thứ bảy tôi thường có thói quen chạy xe ngắm đường phố. Dừng đèn đỏ ở mộtngã tư gần trung tâm, vẫn còn hơn ba mươi giây, tôi ngán ngẩm nhìn xung quanh.Chiếc taxi dừng bên cạnh đột ngột hạ kính xe, theo phản xạ tôi bất giác quay sang.Trong xe là một cô gái còn rất trẻ, gương mặt đáng yêu kiểu trẻ con, đôi mắt sánglong lanh và…cô ấy đang khóc. Không khóc ngất như trên phim ảnh, không lặng lẽém nhẹm như tôi thường thấy khi người ta cố tỏ ra mạnh mẽ, đơn giản là để nướcmắt tự do, không đưa đẩy, không che giấu, dường như bên trong cũng đau đớnkhông kém, chỉ nhìn thấy thôi cũng như có ai bóp nghẹn tim mình rồi. Cô ấy đưamắt xa xăm chẳng để ý đến tên ngốc như tôi, nhưng như có một ma lực nào đókhiến tôi không thể nào rời mắt. Tuy chẳng liên quan gì đến mình nhưng khônghiểu sao hình ảnh ấy cứ bám lấy tôi suốt chặn đường về, cả khi tình cờ gặp TiểuVũ ở trường, tôi vẫn cứ tưởng là do mình nghĩ nhiều nên hoang tưởng.Từ những đường nét trên gương mặt đến đôi mắt biết nói, tất cả đều giống như lầnđầu gặp mặt, ngoại trừ một điều là Tiểu Vũ không khóc. Từ ngày tôi cố tình đếnlàm quen với Tiểu Vũ đã hơn nửa năm, chúng tôi cũng khá thân thiết, thế nhưngchưa một lần tôi thấy cô ấy khóc. Đôi khi tôi cảm thấy khâm phục Tiểu Vũ, cô gáibé nhỏ này, luôn trông có vẻ mỏng manh này lại vô cùng kiên cường và mạnh mẽ.Càng tiếp xúc nhiều với Tiểu Vũ, càng hiểu cô ấy, tôi lại càng hay nhớ về tối hômđó – lần duy nhất tôi thấy cô ấy rơi nước mắt. Điều gì đã khiến Tiểu Vũ đau lòngđến vậy? Tại sao tôi chưa một lần nghe nhắc đến?Có một thứ dù cố gắng thế nào tôi vẫn không thể chạm đến, thậm chí không hềđịnh hình dù là mơ hồ, đó là quá khứ của Tiểu Vũ. Tất nhiên không phải kiểu sơyếu lí lịch, đơn giản là những thứ cô ấy từng trải qua, tuổi thơ, những nơi cô ấytừng đến, những việc cô ấy từng làm. Chưa bao giờ Tiểu Vũ nói những câu đạiloại như “em đã từng...”. Mọi thứ cứ như mới bắt đầu, giống như Tiểu Vũ vừađược sinh ra không lâu trước khi gặp tôi vậy. Nếu nói về Tiểu Vũ, chắc hẳn mọingười xung quanh sẽ hết lời khen ngợi về sự hòa đồng, lạc quan và vui vẻ, thếnhưng đôi lúc nhìn vào mắt cô ấy, tôi vẫn thấy thẳm sâu có một điều gì đó rấtbuồn bã.- Này! Anh làm gì mà ngẩn người ra thế?Tiểu Vũ đánh nhẹ lên vai làm tôi hơi giật mình. Chúng tôi đang ở Lila, một tiệm càphê nhỏ với cách bày trí cổ điển, gam màu vàng nâu ấm cúng. Cô gái nhỏ mang tênmưa còn mê tít tủ bánh ngọt với vô vàn loại bánh bắt mắt. Chúng tôi đến đây vàomỗi chiều thứ sáu. Thường thì mỗi người tự đến rồi cả hai cùng về. Đôi khi tôithấy thế cũng hay, đến trước đến sau đôi lúc không quan trọng. Giống như cuộcsống vậy, mỗi người khởi đầu ở những đoạn khác nhau, bằng những cách khácnhau, nhưng nếu được cùng nhau đi đến hết chặn đường về, đó mới là hạnh phúc.“Đầu tiên” lắm lúc không quan trọng bằng “cuối cùng”:-Xin lỗi hôm nay em học bù tiết cuối.- Anh đâu có đợi em, cần gì phải xin lỗi. Anh cố tình đến sớm thôi – mặt tôi tỏ vẻgiận dỗi.- Eo…giận lẫy em à, hôm nay em mời, được chưa?- Duyệt! Anh đợi mỗi câu đó. Anh đi lấy bánh, như cũ nhá!Tiểu Vũ bật cười, tôi thích những lúc như thế này. Tiểu Vũ cười, nụ cười tự nhiênđúng chất, không ngượng ngạo chấp vá như mỗi ngày.- Tiramisu và trà sữa nóng cho em.- Sao lại là trà sữa nóng? Em uống lạnh mà!- Dạo này thời tiết thất thường, đồ uống lạnh không tốt cho cổ họng của em đâu.Viêm họng nghe thì dễ thương chứ phề nề thanh quản thì nghe hết vui.- Ây da...anh đừng lôi cái từ chuyên môn ấy ra mà dọa em.Tiểu ...

Tài liệu được xem nhiều: