Danh mục

Truyện ngắn Có Một Ngày Trời Rất Xanh

Số trang: 7      Loại file: pdf      Dung lượng: 94.91 KB      Lượt xem: 10      Lượt tải: 0    
Thư viện của tui

Xem trước 2 trang đầu tiên của tài liệu này:

Thông tin tài liệu:

Anh Huy ơi, anh Huy! Mai Nguyễn mất tích rồi. Uyển Nhi hốt hoảng đẩy cửa phòng trực của Trường Huy la lớn. Chỉ bấy nhiêu lời đó thôi cũng đủ làm cho anh choàng tỉnh giấc ngủ.
Nội dung trích xuất từ tài liệu:
Truyện ngắn Có Một Ngày Trời Rất XanhCó Một Ngày Trời Rất Xanh Sưu TầmCó Một Ngày Trời Rất Xanh Tác giả: Sưu Tầm Thể loại: Truyện Ngắn Website: http://motsach.info Date: 18-October-2012Anh Huy ơi, anh Huy! Mai Nguyễn mất tích rồi.Uyển Nhi hốt hoảng đẩy cửa phòng trực của Trường Huy la lớn. Chỉ bấy nhiêu lời đó thôi cũngđủ làm cho anh choàng tỉnh giấc ngủ.− Uyển Nhi! Em nói sao? Mai Nguyễn mất tích à? Khi nào?− Em cũng không biết nữa. Lúc nãy vi mệt em đã thiếp đi, khi choàng tỉnh dậy thì không thấyMai Nguyễn đâu cả. Em đã đi kiếm khắp nơi, hỏi thăm các y tá, họ đều trả lời không biết. Lúcđầu em nghĩ nhỏ chỉ quanh quẩn đâu đây, nhưng tìm hoài không thấy nên vội cho anh hay.− Cô ấy có thể đi đâu được chứ khi hoàn toàn không biết gì.Trường Huy chạy vội đến phòng Mai Nguyễn vẫn ở. Đồ đạc vẫn còn nguyên, không thấy có sựxáo trộn nhưng vắng đi bóng hình của cô. Trời còn tờ mờ sáng, anh đi khắp bệnh viện, nhưngvẫn hoài công vô ích. Anh cũng đi kiếm chung quanh những nơi anh nghi vấn, nhưng đều bặttăm.− Em đã báo cho cảnh sát, mong họ giúp mình. - Uyển Nhi nói khi vừa gặp anh.− Cám ơn em.Trường Huy mệt mỏi ngả người ra sau ghế. Linh tính báo cho anh biết cô ấy vẫn còn quanhquẩn đâu đây.Chuông điện thoại reo lên, Trường Huy vội nhấc ống nghe:− Alô. Tôi là bác sĩ Trường Huy nghe ạ.− Alô. Chúng tôi là cảnh sát, lúc nãy bệnh viện có báo là bệnh nhân mất tích, phải không?− Vâng. - Trường Huy chồm ngồi dậy - Chắc các anh đã có dấu vết?− Vâng, chúng tôi đã cho người tim khắp nơi. Các đồng nghiệp của tôi đã phát hiện bên bếnsông có bộ quần áo bệnh viện và đôi dép, chắc có lẽ... Chúng tôi vẫn còn đang điều tra, có gì sẽbáo cho anh sau.− Cám ơn anh.Trang 1/7 http://motsach.infoCó Một Ngày Trời Rất Xanh Sưu TầmTrường Huy gác ống nghe mà tâm hồn xốn xao. Mẹ anh nhận được tin cũng đến bệnh viện.Sau khi nghe Trường Huy kể, bà phán một câu:− Chắc là con bé định tắm đấy, nhưng lại không ngờ... Tội nghiệp! Nếu vậy, chắc con bé đãchết rồi.− Không... Mai Nguyễn không bao giờ chết được. Cô ấy còn sống. Linh tính đã mach bảo conđiều đó. Cô ấy chỉ trốn tránh chúng ta thôi. Dù thế nào, con vẫn quyết tìm ra cô ấy. Cho dùphải lật tung cả mặt đất này, con cũng phải tìm cho ra cô ấy. Mai Nguyễn ơi! Sao em nỡ bỏ rơianh thế này?Trường Huy ôm đầu đau khổ. Sau phút định thần, anh vội lao ra khỏi nơi làm việc, đến nhanhphòng Mai Nguyễn một lần nữa. Cả bà My và Uyển Nhi không hiểu việc gì cũng vội vã theoanh. Trường Huy đứng ngay cánh cửa, nhìn sững vào bên trong mà, nước mắt cứ tuôn mãi. Anhnói như thể cho chính anh nghe.− Mai Nguyễn! Anh phải đi tìm em. Anh không bao giờ cưới Uyển Nhi. Anh chỉ yêu duy nhấtmột mình em thôi. Mai Nguyễn ơi! Đừng bỏ anh mà đi như thế.Bà My cứ ngỡ con trai mình quá xúc động trước cái tin Mai Nguyễn mất tích mà thành cuồngloạn. Còn Uyển Nhi, cô vô cùng đau khổ khi nghe được chính từ miệng Trường Huy thốt lênnhững lời đó. Còn đau xót nào hơn...oOoTại vùng cao nguyên Đắc Lắc bạt ngàn những đồi cà phê thơm ngát, xa tít phía chân trời kia lànhững rừng chè xanh rì. Như để góp phần thêm cho bức tranh thủy mạc vùng cao nguyên nàysinh dộng có núi đồi, nhà cửa, thôn xóm là ngôi trường được cất theo lối kiến trúc của nhữngngười dân tộc thiểu số. Cô giáo là người xuôi lên đây, mang nguồn ánh sáng cho mọi người.Gần một năm trôi qua, cô cứ lặng lễ như cái bóng. Sáng đi dạy lũ trẻ, chiều cùng bà con đi háichè, cà phê... Đêm về, lúc đó cô mới trở về chính bản thân mình. Cô ủ rũ buồn phiền, đôi mắtnhin xa xăm, buồn vời vợi.Cả thôn thường kháo nhau rằng: “Cô giáo miền xuôi đẹp như tiên, nhưng dường như cô có tâmsự gì đó nên hiếm thấy nụ cười của cô. Ai mà thấy được nụ cười cô giáo, người đó đêm về sẽgặp tiên...”Mặc dù cô giáo vẫn tận tâm với người, được cả thôn yêu quý bởi đức hạnh đoan trang thùy mị dễhòa đồng gần gũi với tất cả mọi người trong bản, nhưng không một ai dám hỏi vì sao đôi mắt“Tây Thi” kia lại đượm nét ưu buồn. Không ai dám, không ai muốn khơi lại đống tro tàn dĩ vãng.Bởi ai cũng biết chính quá khứ đau buồn, chính dòng đời oan nghiệp đã tạo nên nét ưu hoài đó.Và cũng có thể đó là nguyên nhân của sự hiện diện của cô giáo nơi này. Họ sợ khơi lại quá khứsẽ làm cô giáo thêm buồn mà không giúp được gì. Sáng này, vẫn như bao buổi sáng khác trênvùng cao nguyên này. Cô giáo đang giảng bài cho học sinh, thì nghe các thôn nữ râm rangchuyện trò với nhau ở ngoài hành lang.− Ôi, Giàng ơi! Trai miền xuôi chi mà trẻ đẹp đến lạ lùng.− Không phải dân thường đâu, bác sĩ có tiếng đấy. Tôi nghe các cô y tá nói với nhau thế.Trang 2/7 ...

Tài liệu được xem nhiều: